Ngoài ra, trong không gian còn có vài thùng mì ăn liền.
Cố Tâm Nguyệt lén tháo bỏ bao bì, lấy một ít bánh mì ra, cũng coi như để mì ăn liền trong không gian được lộ diện.
Nàng đã làm xong đồ ăn.
Bên phía Hứa Thị và Trương Thị, quần áo, giày vải nhẹ và giày cỏ đã làm không ít.
Bọn họ cũng làm theo yêu cầu của Cố Tâm Nguyệt, mỗi người một bộ áo mưa.
Áo mưa làm bằng vải dầu nhẹ và dễ gấp, nếu không thì mỗi người một chiếc áo tơi thực sự vừa nặng vừa tốn diện tích.
Cố Tam Thanh đã kéo tre cần dùng xuống núi từ sớm.
Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng những chiếc giỏ tre và dây thừng.
Việc tiếp theo là chờ bản đồ đường lánh nạn vào sâu trong núi của Tống Dập và Cố Nhị Dũng.
Hai người đã đi liên tục 6-7 ngày, thấy tình hình trong thôn ngày càng hỗn loạn, Tống Dập cuối cùng đã thức trắng đêm để vạch ra và vẽ chỉ tiết bản đồ đường đi.
Đại Thanh Sơn ở phía thôn Lê Hoa này có địa thế khá dốc, đường lên núi vô cùng bất tiện, cũng không thể kéo xe bò vượt qua núi lớn rồi xuống núi.
Hai người bàn bạc mấy ngày, cuối cùng chọn một con đường tuy xa nhưng tương đối bằng phẳng, an toàn và dễ đi hơn.
Chỉ là đến lúc đó, bọn họ có thể phải đi theo thôn dân, đi về hướng đường lớn phủ Thanh Châu trong hai ngày.
Sau đó, bọn họ lại vòng sang phía bên kia Đại Thanh Sơn để lên núi.
Có nhiều người như vậy, lại mang theo nhiều đồ đạc như vậy, bọn họ ước chừng phải đi đường lớn khoảng 2 ngày, sau đó leo núi thêm 3-4 ngày nữa mới đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-179.html.]
Khi hắn cuối cùng cũng chốt được lộ trình thì lúc này, bỗng nhiên có tin tức từ phía bắc truyền đến.
Đã có dân lưu vong từ phía bắc đến đây!
Không quá hai ngày nữa, bọn họ sẽ đi qua trấn Thanh Thủy.
Cả thôn lập tức trở nên hỗn loạn, trưởng thôn cũng bắt đầu triệu tập mọi người tới để bàn bạc về việc lánh nạn.
Ba huynh đệ tranh thủ thời gian lên trấn trên một chuyến, định mua thêm chút thuốc thang và muối mang theo trên đường, bọn họ không thể lúc nào cũng dùng của muội muội được.
Cố Đại Sơn lại phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới mời được đại phu từ Hồi Xuân Đường về.
Trước khi đi, ít nhất cũng phải khám cho mẫu thân Tiểu Vũ, kê vài thang thuốc dưỡng thai để nàng ấy mang theo.
Có chuẩn bị vẫn hơn không!
Ngay khi ba huynh đệ đang chuẩn bị dọn đồ lên xe, một vị khách không mời mà đến nhà họ Cố.
Cố Nhị Dũng cảnh giác đi mở cửa, hắn nhìn ra ngoài, thị ra là Tiền thị!
Cố Nhị Dũng nhịn cơn tức giận trong lòng, hắn hé mở cửa, không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Dũng ca, ta - ta về thăm chàng, nghe nói chân chàng đã khỏi rồi?" Tiền Thị khóc lóc kể lể, ra vẻ đáng thương.
"Ừ, chân ta đã khỏi nhưng điều này thì liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi thăm, cút đi!" Nói rồi, Cố Nhị Dũng định đóng cửa lại.
Tiền Thị liều lĩnh lao tới: "Nhị ca, chàng cho ta đi cùng các ngươi ởi, mẫu thân ta định bán ta để lấy tiền sính lễ, ta không muốn đi, cũng không muốn gả cho người đó."
Cố Nhị Dũng mất kiên nhẫn đẩy nàng ta xuống đất.
Tiền Thị ngã nhào xuống, nàng ta liếc nhìn chiếc xe chất đầy đồ, ôm bụng kêu lên: “Bụng - bụng ta đau, nhị ca, ta thực sự đã có con của chàng rồi." Chưa đợi Cố Nhị Dũng mở miệng, Hứa Thị thấy Tiền Thị đi vào sân, liền chạy tới.