"Những tấm vải dầu mua về, ta muốn nhờ ngươi vẽ giúp ta một số bản thiết kế, ngoài việc làm áo mưa, ta muốn làm thêm một số lều có thể dựng lên để ngủ vào ban đêm, ngươi có làm được không?" Cố Tâm Nguyệt lên tiếng hỏi.
"Lầu để ngủ à?" Tống Dập cau mày, sau đó ánh mắt hắn sáng lên: "Ta thử xem sao."
"Được!"
Thấy mọi việc đã được phân công rõ ràng, vẻ mặt của mọi người rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Ban đầu khi nghe nói có thể phải đi lánh nạn, mọi người đều không biết phải làm sao.
Bây giờ từng việc một được bàn bạc, dường như cũng không có quá nhiều thứ cần chuẩn bị.
Hơn nữa nhà họ Cố đông người, những việc này làm cũng không cần quá lâu.
Chỉ là, trên đường lánh nạn, núi non hiểm trở, không biết hai hài tử có chịu được hay không?
Mọi người cùng nhìn vê phía Hoài Cẩn và Tử Du, không khỏi có chút lo lắng.
Ngay lúc này, Trương Thị vẫn luôn im lặng chợt xoa tay, do dự phá vỡ sự im thôn.
"Mẫu thân, cái đó... con có thể đã có rồi." "Cái gì? Con có rồi?" Hứa Thị bật người đứng dậy khỏi ghế.
Bà quá kích động, khiến Trương Thị đang dựa vào người bà lẩm bẩm suýt ngã lăn ra.
Mọi người vội vàng đỡ Trương Thị dậy, may mà nàng ấy không bị ngã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-177.html.]
"Chậm thôi, chậm thôi, ngồi xuống từ từ nói." Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy một chiếc đệm mềm đưa cho nàng ấy.
Hứa Thị đã mong mỏi hài tử này từ lâu, chỉ là không ngờ lúc này nó bỗng nhiên đến, đúng là không phải lúc.
Hứa Thị do dự một lúc, thở dài: "Khi nào vậy? Tại sao con không nói sớm?”
"Ước chừng hai tháng rồi, nhưng chúng con cũng không dám chắc, định đợi trời ấm lên sẽ đến trấn trên xem, con và mẫu thân Tiểu Vũ sợ khiến cha và mẫu thân mừng hụt nên mới giấu không nói." Cố Đại Sơn lên tiếng giải thích thay cho VỢ.
"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nhà lão đại có thai, làm sao đi lánh nạn được? Ba tháng đầu là lúc không an toàn nhất." Hứa Thị bực bội lầm bẩm.
Đại Sơn đau lòng nói: "Nếu không được, cha và mẫu thân cứ đi trước, con sẽ đợi mẫu thân Tiểu Vũ qua ba tháng rồi lên đường, đến lúc đó chúng ta sẽ đi tìm cha và mẫu thân."
"Không được, một khi đi lánh nạn, tuyến đường không cố định, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, một nhà chúng ta cố gắng đừng đi riêng, nếu không, sau này muốn gặp lại nhau sẽ khó lắm." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng từ chối.
"Đúng, tuyệt đối không được, một nhà chúng ta bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải ở bên nhau." Cố lão đầu cau mày, vẫn kiên quyết nói: "Nếu không được, trên xe bò lót thêm chút cỏ khô và chăn, nhà lão đại cứ nằm là được."
"Còn một cách nữa, nhị ca, ca quen thuộc với Đại Thanh Sơn này, ca nghĩ kỹ xem có nơi nào thích hợp để chúng ta tạm thời trú ẩn không, nếu có thể trốn một thời gian, đợi đến khi thôn dân sơ tán đi hết, chúng ta quay về cũng được."
Thực ra Cố Tâm Nguyệt đã ấp ủ ý tưởng này từ lâu.
Một là, ở hiện đại nàng quen với cuộc sống trên núi, có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với núi lớn. Mặc dù trên núi nguy hiểm nhưng xã hội loạn lạc này cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Hai là, lương thực trong không gian đủ dùng, đồ dùng trong nhà cũng không ít, bọn họ hoàn toàn không cần phải vượt núi lội suối đến phương Nam để kiếm sống chờ cứu tế.
Thứ ba, cũng là điều nàng lo lắng nhất, hai hài tử còn quá nhỏ, trên đường lánh nạn quá nguy hiểm, sơ sẩy một chút là sẽ mắc bệnh, dân lưu tán khi rơi vào cảnh đường cùng cũng có thể sẽ ra tay với hài tử yếu ớt nhất.