Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:32:32
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ừ, người xưa có câu, tuyết mùa đông thì năm được mùa, tuyết mùa xuân thì đáng ghét, nếu không có trận tuyết mùa xuân này thì có lẽ sẽ được mùa nhưng bây giờ... nhiệt độ giảm mạnh, lại có hai ngày tuyết lớn, e rằng mùa màng sẽ khó giữ được." Vẻ mặt Tống Dập ảm đạm nói.

"Ta nghe cha ta nói, mọi người trong thôn đều chỉ còn một ít lương thực, chờ thời tiết ấm áp, mọi người sẽ lên núi tìm thức ăn, sau đó cầm cự đến lúc thu hoạch mùa hè, bây giờ lỡ như mùa màng đều bị đóng băng c.h.ế.t thì sẽ thế nào?” "Mọi người đã không còn hạt giống, mà cho dù có hạt giống cũng không cầm cự được đến ngày thu hoạch, tình hình trên núi cũng không khá hơn là bao, e rằng..." Tống Dập nuốt nước bọt, cuối cùng cũng thốt ra một câu: "E rằng không lâu nữa sẽ xảy ra nạn đói."

Mặc dù đã biết trước diễn biến cốt truyện, Cố Tâm Nguyệt vẫn không khỏi xúc động: "Nạn đói? Nếu thực sự xảy ra nạn đói, chúng ta còn có thể sống ở thôn này không? Hay là chúng ta còn có thể đi đâu?"

Tống Dập bất lực lắc đầu: "Năm ngoái, miền Bắc đã xảy ra hạn hán trên diện rộng, ở phía bắc phủ Thanh Châu còn tệ hơn, không biết có bao nhiêu nơi gặp nạn vì trận tuyết mùa xuân này? E rằng tình hình không ổn, nếu nạn đói bùng phát, e rằng toàn bộ miền Bắc sẽ không khá hơn được bao nhiêu, chỉ có thể đi về phía Nam."

"Miền Nam?" Cố Tâm Nguyệt không có khái niệm gì về vị trí địa lý ở đây.

Thấy nàng ngơ ngác, Tống Dập lại tiếp tục giải thích: "Nơi gần nhất ở phía nam, e rằng phải đến tận Hưng Châu mới được, trước tiên, đi từ thôn Lê Hoa đến phủ Thanh Châu, sau đó mới ởi qua Trình Châu, đường sá rất xa."

"Đường sá xa như vậy à? Vậy chúng ta mua xe ngựa sớm một chút, khởi hành sớm một chút được không?" Cố Tâm Nguyệt hỏi ý kiến, hiện giờ tiền bạc đã đủ, nếu mua hai chiếc xe ngựa thì hai gia đình chen chúc cũng gần đủ.

Hơn nữa, bây giờ mới chỉ có tuyết mùa xuân, có lẽ nạn đói cũng còn phải một thời gian nữa.

Chỉ cần đến nơi an toàn trước dòng người tị nạn là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-173.html.]

"E là không được." Tống Dập dội một gáo nước lạnh: “Chúng ta có hộ khẩu ở thôn Lê Hoa, đến phủ Thanh Châu còn phải có văn thư mới được vào thành, huống chỉ còn phải đi xa đến tận phương Nam? Với thân phận của chúng ta, muốn xin được giấy thông hành đến Hưng Châu gần như là không thể."

Cố Tâm Nguyệt không ngờ chế độ hộ khẩu ở đây lại nghiêm ngặt như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu.

Những hộ nông dân bình thường, mỗi hộ đều phải gánh vác thuế khóa và lao dịch cố định.

Trừ khi có lý do chính đáng, chẳng hạn như đi thi, nếu không thì sao triều đình có thể cho phép ngươi kéo cả nhà đi khắp nơi?

Cố Tâm Nguyệt thở dài: "Nói cách khác, nếu muốn đi về phương Nam, chỉ có thể đi theo dòng người tị nạn chạy nạn à?”

"Đúng vậy." Tống Dập khẽ gật đầu, mày cũng nhíu lại.

"Được rồi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi một bước tính một bước." Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Nhưng mà đợi trời quang, ta vẫn muốn đến trấn trên mua một số đồ dùng cần thiết, lỡ như lúc đó phải chạy nạn, cũng phải chuẩn bị trước."

Trước đây, nàng chủ yếu tích trữ lương thực và đồ ăn.

Nếu thực sự phải chạy nạn thì chắc chắn phải tích trữ thêm những thứ cân dùng trên đường ngay trước mắt.

Những thứ này, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.

Loading...