Đợi đến khi bận rộn xong, cả nhà mới ngồi xuống ăn sáng.
Những chiếc áo bông dày trước đó phơi xong vẫn chưa cất đi, mọi người đều mặc quần áo dày, trong nhà lại đốt than, dần dần mọi người đều ấm áp trở lại.
So với sự bình tĩnh của nhà họ Cố, những gia đình khác trong thôn có thể nói là gà bay chó sủa cả buổi sáng.
Áo bông dày đã được bọn họ cất đi từ lâu, sáng nay bọn họ định ra ngoài lên núi đào rau dại trước.
Ai ngờ vừa mở cửa, gió lạnh thấu xương còn như d.a.o băng, thổi đến mặt đau rát.
Mọi người vội vàng lục tìm quần áo dày, lại chậm chạp đi tìm than, phát hiện than đã dùng hết từ lâu, củi cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ai nấy vội vàng húp một chén cháo loãng, rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm củi.
Còn bên nhà họ Cố, nghe theo lời dặn của Tâm Nguyệt, cả nhà đều đóng cửa ở trong nhà.
Dù sao lương thực trong nhà cũng đủ, than củi cũng còn nhiều.
Đến chiều tối, thời tiết vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ngược lại còn có tuyết rơi.
Cố Tâm Nguyệt đã nấu xong bữa tối từ sớm, cả nhà chuyển đến nằm trên giường sưởi.
Ăn xong, Tống Dập trực tiếp ôm một chiếc chăn, đề nghị với hai người: "Tối nay có lẽ sẽ còn lạnh hơn, cơ thể Thanh Hoan yếu ớt, một mình ngủ sẽ quá lạnh, tối nay ta sang phòng bên cạnh, để Thanh Hoan ngủ ở giường sưởi."
Tống Thanh Hoan vội vàng từ chối: "Không cần không cần, tẩu tử cho muội chăn ấm lắm, không được thì còn có chậu than.”
Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại kéo nàng ấy lại: "Ca ca muội nói đúng, tối nay muội ngủ một mình chắc chắn không ngủ ấm, muội đi ôm chăn của mình sang đây đi."
Thấy vẻ mặt của ca ca và tẩu tử không cho phép từ chối, Tống Thanh Hoan biết mình không thể từ chối.
Nghĩ lại, trước đây tấu tử để nàng ấy sang đây là để giúp trông hai hài tử.
Giờ cơ thể nàng ấy cũng đã khá hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-171.html.]
Lại nhìn cách ca ca và tẩu tử chung sống mấy ngày nay, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa động phòng?
Nhưng nàng cũng không thấy có gì lạ, hai hài tử vẫn luôn ngủ cùng hai người bọn họ, giờ nàng ấy lại chen vào nhà này, hai người đúng là không có cơ hội ở riêng.
Tống Thanh Hoan suy nghĩ một hồi, mới ngẩng đầu lên giả vờ ngây thơ nói: "Được, lát nữa muội mang chăn sang, tối nay ca ca chú ý bảo vệ tầu tử đừng để bị lạnh, chăn lớn trên giường này các ngươi cứ mang đi, ta và hai hài tử đắp chung một chiếc chăn là được."
Cố Tâm Nguyệt sững sờ, chuyện gì thế này?
Bản thân nàng vốn không hề định đi.
Hay là muội muội ngây thơ, cho rằng nàng và Tống Dập là kiểu phu thê mới cưới khó có thể tách rời?
Cố Tâm Nguyệt hắẳng giọng, định mở lời giải thích.
Ai ngờ Tống Dập lại nhanh hơn nàng một bước gật đầu đồng ý: "Ừ, biết rồi, Tử Du buổi tối ngủ không ngoan, tối nay muội chú ý nhiều hơn.”
Người vô hình - Nguyệt: Ta...
Tống Dập ôm chăn đi về phía phòng bên cạnh.
Cố Tâm Nguyệt buồn bã đi theo sau.
Cái giường sưởi ấm áp của nàng...
Đợi đến khi Tống Dập trải lại giường, lại đốt chậu than, hắn mới quay đầu nhìn Cố Tâm Nguyệt đang ngây ngốc đứng bên cạnh: "Nàng muốn ngủ trong hay ngoài?"
"Ta đều được, ngươi thích ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó." Cố Tâm Nguyệt vừa cởi quần áo vừa tùy ý trả lời.
Tống Dập nhìn động tác phóng khoáng của nàng, nhất thời không nhịn được mà ho khan.
Hắn vội vàng thổi tắt đèn.
"Vậy nàng vào trước đi, ta ngủ ngoài, nửa đêm nếu khát thì nói với ta." Tống Dập mò mẫm cởi quần áo trong bóng tối, sau đó mới trèo lên giường.