"Mẫu thân... mẫu thân nhanh lấy bạc đi tìm đại phu đến xem giúp con đi, con thấy chân hơi tê."
"Con xem con sợ kìa, không đến nỗi nào đâu, dù sao thì người trong thôn mình đều ở đây, mấy vị huynh đệ kia cũng coi như thủ hạ nể tình, có dùng sức đâu?”...
"Nhị ca, vừa rồi ca ra đòn nhẹ như thế, tại sao tên tiểu tử kia lại sợ đến vậy?" Mấy người vừa đi xa, Cố Tam Thanh liên không nhịn được hỏi.
"Hắc hắc, vừa rồi muội muội nói với ta là muốn đánh hắn đến mức không dám đến bắt nạt muội muội Thanh Hoan nữa, ta liền bỗng nhiên nhớ ra, trước kia lúc ta đi xa đã từng theo người giang hồ học trộm một chiêu, tuy rằng nắm đ.ấ.m không nặng nhưng quyền nào cũng đánh vào huyệt đạo, tên tiểu tử kia ít nhất mười ngày nửa tháng cũng không xuống giường được, còn về sau có thể làm đàn ông được hay không thì phải xem vận may của hẳn."
"Nhị ca, ca lợi hại quá, nhưng tiếc cho 5 lạng bạc của muội muội quá, một quyền một lạng, chậc chậc chậc, không biết hắn có phúc hưởng hết 5 lạng bạc đó hay không." Cố Tam Thanh có chút tiếc nuối nói.
"Tam ca, ta thấy 5 lạng bạc này tiêu rất đáng." Cố Tâm Nguyệt cười nói.
"Ta hỏi ca, nhìn hai mẫu tử vì 5 lạng bạc này mà từ nay nảy sinh hiêm khích, ca có thấy sướng không?”
"Vì 5 lạng bạc này, chúng ta lại đ.ấ.m tên khốn đó ba quyền, khiến hắn nửa tháng không xuống giường được, có sướng không?”
"Một lần đánh hắn đến mức tè ra quần, sau này không dám đến thôn Lê Hoa tìm Thanh Hoan gây phiền phức nữa, có đáng không?”
Cố Nhị Dũng cảm nhận sâu sắc nhất, lớn tiếng nói: "Sướng!"
Cố Tam Thanh cũng không còn tiếc bạc nữa, hô to: "Sướng!"
Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Tống Dập, hắn cười gật đầu: "Đáng!"
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng cười ha ha, đã lâu rồi nàng không tiêu tiền sướng tay đến vậy!
Tống Thanh Hoan nằm trên xe đẩy cũng rất cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-170.html.]
Nàng ấy nắm chặt tờ giấy hòa li, lại nhìn Lưu Thiện vẫn luôn đánh đập nàng ấy bị đánh thảm như vậy, nhất là ngày nào hắn cũng rao giảng về chữ hiếu, giờ thì hắn cũng đã hiểu rõ mẫu thân mình, trong lòng nàng ấy sung sướng vô cùng.
Nàng ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể bước về phía trước.
Hai ngày nữa trôi qua.
Gió xuân thổi qua, trên núi có thể thấy rõ đã thêm chút màu xanh. Đúng lúc mọi người hăng hái, xắn tay áo chuẩn bị xuống ruộng nhổ cỏ, lên núi tìm rau dại để sống qua ngày thì nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh.
Sáng sớm mở cửa ra, Cố Tâm Nguyệt bị gió lạnh thổi vào khiến cả người nàng run lên.
Mặc dù đã chuẩn bị từ sớm nhưng khi ngày này đến, nàng vẫn không khỏi giật mình.
Có lẽ là do đã quen với những ngày tháng thoải mái, nhất thời nàng còn có chút không nỡ.
Cố Tâm Nguyệt định thần lại, nhanh chân đi vào nhà, đắp chăn cho hai hài tử.
Tống Dập đang mặc quần áo cũng cảm thấy một luồng khí lạnh ùa vào: “Sao vậy?”
"Bên ngoài gió lớn, nhiệt độ cũng giảm rồi."
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có một tia cảnh giác.
Tống Dập suy nghĩ một chút, nhớ đến lời nhắc nhở của Cố Tâm Nguyệt mấy ngày trước, hắn không khỏi nhíu mày: "Ta ra ngoài xem, đốt lò sưởi trước."
"Được, ta đi nấu cơm, than mùa đông còn khá nhiều, đốt một chậu trước, rồi mang một chậu đến phòng muội muội.”
Hai phu thê nhà họ Tống nhanh chóng phân công, nhanh nhẹn làm việc. Tống Dập đốt lửa, rồi vội vàng đi xách đầy nước vào bể nước.
Cố Tâm Nguyệt thì chạy về dặn dò mấy ca ca hôm nay không được vào núi.