Nói xong, bà Lưu trực tiếp ôm lấy chân Cố Nhị Dũng, tiếp tục khóc lóc thảm thiết.
Điều này khiến Cố Nhị Dũng tức giận, dù hắn có hất thế nào cũng không hất ra được.
Đã vậy bà ta còn là một bà già, trước mặt nhiều người như vậy, lỡ hắn ra ra tay quá nặng, chẳng phải bà ta lại đổ lỗi cho bọn họ hay sao?
Đang lúc Cố Nhị Dũng đang bứt tai, bứt tóc thì Cố Tâm Nguyệt đi đến, hỏi bà ta: "Bà thấy bao nhiêu tiền là đủ để trả tiền thuốc thang cho một nhi tử của bà?"
Nghe Cố Tâm Nguyệt chủ động hỏi như vậy, bà Lưu hơi sửng sốt, sau đó bà tA Yênh chóng đứng dậy: "Ít nhất cũng phải 2 lạng bạc! Đúng vậy, không có 2 lạng bạc thì hôm nay các ngươi đừng hòng bước ra khỏi sân này."
Cố Tâm Nguyệt cong môi, lấy 1 thỏi bạc trong n.g.ự.c ra, cầm trên tay lắc lắc: "Ta có 5 lạng bạc ở đây, 2 lạng là tiền thuốc thang cho đại nhi tử của bà, 3 lạng còn lại ta cũng không cần nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì..." Bà Lưu nhìn chằm chằm vào thỏi bạc trong tay Cố Tâm Nguyệt, ánh mắt sáng lên, như thể sắp có được nó ngay vậy.
"Nhưng mà chúng ta vẫn chưa đánh tiểu nhi tử của bà sướng tay, phải để hắn chịu thêm ba cú đ.ấ.m của nhị ca ta nữa thì số bạc này mới là của bà, bà cân nhắc xem, một lạng bạc một cú đấm, rất hời."
"Mẫu thân, đừng nghe ả ta nói bậy, nắm đ.ấ.m của nhị ca ả ta to như vậy, vừa rồi đánh con nhiều như vậy, đau c.h.ế.t mất." Lưu Thiện kêu lên.
Đừng nhìn Lưu Thiện bình thường có tính cách ngang ngược nhưng hắn lại nghe lời mẫu thân nhất, đúng là một đứa con trai ngoan ngoãn.
Cố Tâm Nguyệt chỉ hỏi vài câu từ Tống Thanh Hoan là đoán ra được.
Bình thường Lưu Thiện không ít lần nghe lời mẫu thân, đánh đập Tống Thanh Hoan. Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt rất muốn xem, giữa bạc và nhi tử, đau đớn và hiếu thuận, hai mẫu tử sẽ lựa chọn như thế nào?
",." Bà Lưu do dự một lúc, sau đó bà ta lại liếc nhìn số bạc trong tay Cố Tâm Nguyệt, an ủi tiểu nhi tử: "Vừa rồi con đã chịu nhiều đ.ấ.m như vậy mà vẫn không sao, chịu thêm ba đ.ấ.m nữa thì có sao đâu?"
Nhưng đó là ba lạng bạc đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-169.html.]
Lưu Thiện nghe xong thì ngây người.
Bình thường mẫu thân thương hắn nhất, tại sao lại như vây?
Chẳng lẽ hắn còn không bằng ba lạng bạc hay sao?...
Trước khi Cố Nhị Dũng ra tay, Cố Tâm Nguyệt thì thầm bên tai hắn vài câu.
Cố Nhị Dũng khẽ gật đầu, sải bước về phía Lưu Thiện.
Lúc nãy hắn không muốn làm to chuyện, nên chỉ gây ra một số thương tích ngoài da, so với những tội lỗi mà muội muội Thanh Hoan phải chịu thì có là gì?
Vậy mà người ta còn mặt mũi đòi hai lạng bạc tiên thuốc thang hay sao?
Nếu vậy, hắn sẽ đánh cho bọn họ phải tiêu hết 5 lạng bạc mà vẫn không khỏi.
Hai cú đ.ấ.m giáng xuống, mọi người nhìn có vẻ chỉ nhẹ nhàng đập vào chân hắn. Lưu Thiện cũng nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi cú đ.ấ.m thứ ba sắp giáng xuống người hắn, cơ thể Lưu Thiện mới chậm chạp phản ứng lại.
Một chân tê dại.
Một chân khác cũng tê dại.
Tiếp theo, chân thứ ba... cũng tê đại.
Đánh xong, Cố Nhị Dũng còn không quên đe dọa: "Sau này dám đến thôn Lê Hoa tìm muội muội Thanh Hoan gây phiền phức, nhớ hỏi thử nắm đ.ấ.m của ta có đồng ý không?”
Chân Lưu Thiện run rẩy, bên dưới có vẻ có thứ chất lỏng gì đó chảy ra: "Không dám... không dám...” "Vậy thì tốt." Cố Nhị Dũng ghét bỏ bịt mũi, dẫn theo bốn người còn lại rời đi.