Bà Lưu đứng không vững: "Ngươi la hét cái gì thế? Ban ngày ban mặt, ma ở đâu ra?"
"Mẫu thân, mẫu thân tự xem đi..." Đại tức phụ sợ hãi chui vào bếp.
Bà Lưu kéo nhi tử lại gần xem, không phải là ả nữ nhân đáng c.h.ế.t đáng lẽ phải đang hấp hối hay sao?
Sao nàng ấy lại bị kéo đến đây rồi?
Bà Lưu vội vàng đẩy xe ra khỏi cửa: "Ôi chao, chúng ta đã ký thư hòa ly rồi, ả nữ nhân này không thể c.h.ế.t trong nhà chúng ta được! Mau kéo ra ngoài." "Bà nói ai không c.h.ế.t được?" Cố Nhị Dũng bước lên đẩy bà lão đáng ghét ngã lăn ra đất.
"Đã khiến bà thất vọng rồi." Tống Thanh Hoan nghiến răng nghiến lợi nói một câu từ trên xe.
Nhi tử của bà Lưu - phu quân cũ của Tống Thanh Hoan - Lưu Thiện ngây ngốc đứng tại chỗ, một lúc sau hắn mới phản ứng lại.
"Thanh Hoan, nàng không c.h.ế.t à? Không c.h.ế.t thì tốt quá rồi, dù sao nàng cũng đã biết quay về, vậy thì thư hòa ly vừa nãy không cần tính nữa." Lưu Thiện cười hì hì, đưa tay ra định kéo Tống Thanh Hoan.
Tống Thanh Hoan sợ hãi lùi sang một bên, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Một lúc sau, bàn tay đáng sợ kia vẫn không đặt lên người nàng ấy.
Thay vào đó, nàng ấy nghe thấy tiếng hắn hét lên: "Á... đau, mau buông ra."
"Không tính? Ngươi nghĩ hay thật." Cố Nhị Dũng túm lấy người kia, giơ tay đ.ấ.m một cú, đánh cho hắn ngã lăn ra đất.
Hắn vừa hét lên như vậy, đại nhỉ tử của bà Lưu cũng cầm gậy từ bên ngoài chạy vào.
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-168.html.]
Cố Nhị Dũng lấy một cây gậy từ trong giỏ ra, hướng về phía Cố Tam Thanh hét lớn: “Các ngươi lui ra sau hết, một mình ta đánh hai tên vô lại này nhẹ nhàng lắm."
Sau một hồi hỗn chiến, hai huynh đệ nhà họ Lưu đều nằm trên đất kêu rên.
Cố Nhị Dũng thì một sợi tóc cũng không hề rối.
Bà Lưu thấy đứa đại tức phụ gọi cứu binh trong thôn đến, bà ta vội vàng khóc lóc: "Trời ơi, đánh người rồi, cứu mạng!"
Trưởng thôn dẫn đầu đi đến: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tống Dập đứng giữa đám đông, giọng nói lạnh lùng: "Trưởng thôn, ngươi còn nhớ chúng ta chứ? Vài ngày trước chúng ta đã nói sẽ quay lại, hôm nay chúng ta đến để đòi nợ."
Trưởng thôn suy nghĩ một chút, vừa rồi nhà họ Lưu vội vàng mang thư hòa ly đến nhờ hắn làm chứng.
Hắn còn tưởng rằng Tống Thanh Hoan kia thực sự bị đánh đến sắp chết, nghĩ rằng nên tránh chuyện thì hơn nên cũng không hỏi nhiều.
Ai ngờ mới một lúc, hắn lại bị gọi đến đây.
Nhìn thế này, quả nhiên là người nhà mẫu thân đẻ của đối phương đến gây chuyện.
Còn Tống Thanh Hoan thì không c.h.ế.t nhưng nàng ấy vẫn đang nằm trên xe, trông có vẻ không được tốt lắm.
Trưởng thôn cau mày, không vui nhìn bà Lưu: "Ta thấy nếu hai bên đã ký thư hòa ly thì chuyện này nên cố gắng hòa giải, mặc dù hai nhi tử của ngươi cũng bị thương nhưng đều là thương tích ngoài da, ngươi xem mặt của cô nương nhà người ta kìa, nàng ấy bị thương đầy mặt, mấy ngày nay vẫn chưa khỏi."
Bà Lưu không chịu, khóc lóc thảm thiết: "Ngươi xem nhà bọn họ chỉ có một nữ nhân bị thương, nhà ta có tới hai nhi tử bị thương, sắp đến lúc phải trông cậy vào chúng để ra đồng nhổ cỏ, lên núi kiếm đồ ăn, hai người này mà bị thương thì phải làm sao?"
"Chưa nói đến thương tích của tiểu nhi tử, đại nhi tử của ta phạm lỗi gì? Bọn họ phải bồi thường tiền thuốc thang cho ta!"