Lưu Thị nghe thấy ruộng lúa, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Hai ngày trước khi nàng ta đi ngang qua còn nhìn thấy, mấy mẫu lúa mì đó là tốt nhất, xanh mướt rất đẹp mắt, lúc đó nàng ta còn tức giận giẫãm lên mấy lần.
"Không có tiền thì khó giải quyết lắm, nếu không được thì ngươi trả mấy mẫu ruộng lúa này cho ta, chuyện thư hòa ly ta đảm bảo sẽ giúp ngươi giải quyết ổn thỏa, không chút sai sót."
Khi nàng ta vừa dứt lời, Tống Dập, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh lập tức đứng ra. Cố Tâm Nguyệt kéo mấy người lại, ra hiệu cho Tống Dập.
"A Dập, nếu đại tẩu muốn lấy lại mấy mẫu ruộng đó thì cứ đưa cho nàng ta đi, dù sao chúng ta cũng không biết trồng." Cố Tâm Nguyệt cố tình đau lòng nói.
"Nhưng mà..." Tống Dập nhíu mày, mặc dù tối qua, Cố Tâm Nguyệt đã bàn bạc với hắn, nếu bất đắc dĩ thì không cần lấy ruộng nữa, nhưng hắn vẫn còn nghỉ ngờ.
"Tẩu tử, không được, không thể đưa đất đi được." Tống Thanh Hoan vùng vẫy muốn ngồi dậy.
Cố Tâm Nguyệt trấn an nàng ấy nằm xuống: "Không sao, chỉ là mấy mẫu ruộng mà thôi, không quan trọng bằng sự tự do của muội." Huống chi, mấy mẫu ruộng này sắp thành đất hoang rồi.
Một khi chạy nạn, thôn dân sẽ bỏ ruộng bỏ nhà, có nhiều ruộng đi chăng nữa thì có ích gì?
Tống Thanh Hoan không hiểu gì thở dài, nhíu mày chặt hơn.
"Thật chứ? Ngươi không lừa ta đấy chứ, ngươi không được đổi ý đâu nhé! Giao khế đất đây, ta sẽ lập tức đi giúp ngươi khuyên hòa ly."
"Tất nhiên, này, ngươi cầm thư hòa ly đi tìm nhà họ Lưu ký, chúng ta cũng đã mang theo khế đất rồi, nếu ngươi không tin, chúng ta đi tìm trưởng thôn làm chứng, một lát nữa ngươi đến nhà họ Lưu trước, chúng ta sẽ đến ngay sau, khi ngươi lấy được thư hòa ly, chúng ta sẽ trao thư hòa ly và khế đất cho nhau."
"Vậy thì tốt quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-166.html.]
"Khoan đã, đất có thể đưa cho ngươi nhưng còn một chuyện nữa, ngươi gọi đại ca đi cùng đến nhà trưởng thôn, sau này Thanh Hoan sẽ đi theo nhị phòng chúng ta sống, không còn liên quan gì đến đại phòng các ngươi nữa, sau này đại phòng và nhị phòng cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Nghĩ đến chuyện một năm trước, để Lưu Thị làm chủ hôn sự của Thanh Hoan, Tống Dập cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc đó hắn chỉ lo than thân trách phận, chăm sóc hai hài tử đã đủ mệt mỏi rồi.
Không ngờ hắn lại gián tiếp làm hại muội muội của mình.
"Đoạn tuyệt quan hệ à? Được, ta về gọi đại ca của ngươi, một lát nữa gặp nhau ở nhà trưởng thôn."
Lưu Thị nhếch mép, chỉ cần lúc đó nàng ta lấy lại được hết đất, ai còn thèm nhận người họ hàng nghèo hèn này nữa?
Thật ngốc nghếch.
Vì Tống Thanh Hoan, một gánh nặng như vậy, mà bọn họ đến đất cũng không cần.
Mấy người không nghe lời khuyên của trưởng thôn, nhanh chóng làm chứng.
Lưu Thị liên lên đường đến nhà họ Lưu trước, chuẩn bị thuyết phục bọn họ ký thư hòa ly.
Còn Cố Tâm Nguyệt và những người khác thì đẩy xe cải chậm rãi lên đường.
"Muội muội, chúng ta đông người như vậy, còn sợ nhà họ Lưu hay sao? Lúc đó nếu hắn không đưa thư hòa ly, chúng ta sẽ trực tiếp bắt hắn ký tên, cần gì phải lãng phí ba mẫu ruộng, sao có thể tin được Lưu Thị?" Cố Tam Thanh vẫn còn canh cánh trong lòng về việc hứa đưa ra ba mẫu ruộng vừa rồi.
Nhà muội muội chỉ có từng này đất, nếu đưa hết ra ngoài, sau này nàng sẽ trồng gì?
Cố Tâm Nguyệt giải thích: "Chuyện hòa ly, nhà họ Lưu sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu phải đi nói lý với chó, chỉ bằng để chó cắn chó, mặc dù Lưu Thị không phải loại tốt lành gì nhưng vì ba mẫu ruộng đó, nàng ta nhất định sẽ tìm cách lấy được thư hòa ly."