Tống Thanh Hoan lại sững sờ, sau đó nước mắt lập tức tuôn rơi: "Ca ca, tẩu tử, muội... muội muốn về nhà.”
Tống Dập thấy nàng ấy khóc, nhất thời không biết an ủi thế nào, liền ngồi xổm xuống: "Đi, ta cõng muội về nhà."
Cố Tâm Nguyệt nhận lấy cái giỏ sau lưng Tống Dập, đeo lên vai mình, lại đỡ Thanh Hoan ở bên cạnh, ba người chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa, liền thấy phụ nhân vừa rồi dẫn theo mấy nam nhân từ trong thôn chạy tới.
Thấy ba người, bà ta kia lập tức gào thét thảm thiết: "Mọi người xem, còn vương pháp không? Nhân lúc nam nhân nhà chúng ta không có mặt, bọn họ giữa ban ngày ban mặt lại đi cướp người!”
Mấy nam nhân kiA Yênh chóng vây chặt ba người Cố Tâm Nguyệt: "Các ngươi từ đâu tới? Sao lại có thể cướp người? Mau thả người ra."
Tống Dập cảm nhận được muội muội phía sau đang run rẩy, không khỏi nằm chặt hơn.
"Chúng ta đến đón muội muội nhà mình, tại sao lại thành cướp người? Nói đến vương pháp, ta cũng muốn hỏi, muội muội ta mới gả đến đây một năm, tại sao lại thành ra thế này? Nếu không, các ngươi đi theo ta đến huyện nha đòi vương pháp?”
Mấy người đều sững sờ, không phải phụ nhân nhà họ Lưu nói có kẻ xấu đến cướp người hay sao?
Tại sao kẻ xấu lại chính trực, lại còn có học thức thế này?
"Chuyện gia đình hà cớ gì phải đi làm phiền huyện thái gia? Có mâu thuẫn gì trong nhà đều là chuyện nhỏ, đóng cửa nói chuyện cho rõ ràng là được, sao có thể cứ động một tí là muốn đưa người đi?" Một nam nhân trung niên trông giống như thôn trưởng ra mặt hòa giải.
Cố Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Các người nhìn muội muội ta xem, nàng ấy đã đói đến mức nào rồi? Nếu không phải vừa rồi ta dùng nước nóng pha chút lương khô cho nàng ấy ăn thì giờ này không biết nàng ấy còn sống hay không, các ngươi nhìn mặt mũi nàng ấy bầm dập này, chẳng lẽ đây là cách xử lý chuyện gia đình của các ngươi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-163.html.]
Mấy người còn lại theo ánh mắt của Cố Tâm Nguyệt nhìn sang, không khỏi lắc đầu.
"Nhà họ Lưu kia, các người đã làm gì với con dâu thế này, tại sao lại có thể hành hạ người ta đến mức này, thật là tạo nghiệt mài”
"Hừ, tại cái bụng ả ta không tốt, gả đến đây hơn một năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, dạo gần đây lại còn giở tính nết không cho con trai ta động vào, ta không đánh c.h.ế.t ả đã là tốt lắm rồi."
Tống Thanh Hoan im lặng lắng nghe, nàng ấy cũng không còn sức để cãi lại, chỉ biết khóc nức nở.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, một tay đặt sau lưng nàng ấy an ủi, lạnh lùng nói với mấy người kia,
"Bây giờ chúng ta đang vội đưa muội muội đến trấn trên tìm đại phu khám, nếu chậm trễ việc chữa trị, các ngươi có chịu trách nhiệm được không? Nếu không, làm phiền các người tránh ra, đợi chúng ta dưỡng thương xong, chúng ta sẽ quay lại tính sổ chuyện này sau."
Các nam nhân thấy mặt mũi Tống Thanh Hoan trắng bệch, tím bầm, cả người cũng nửa sống nửa chết, không khỏi có chút chột dạ, lùi lại phía sau.
Nếu là người khác đến bắt nạt người trong thôn thì bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ.
Nhưng chuyện này rõ ràng là nhà họ Lưu không có lý, lỡ như sau này người này có vấn đề gì, đổ lỗi cho bọn họ thì sao?
Thấy mọi người lùi lại, Tống Dập vội bước ra.
Phu thê hai người không ngừng nghỉ chạy đến trấn trên khám đại phu.
Cố Tâm Nguyệt lại đích thân kiểm tra Thanh Hoan một lần nữa, phát hiện trên người nàng ấy mặc dù có một số vết thương cũ nhưng không quá nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là trên mặt, chỉ là trông có vẻ hơi đáng sợ.