Không đợi phụ nhân đó từ chối, Cố Tâm Nguyệt liền than thở: "Chúng ta cố ý đến đây tặng lương thực cho muội muội, không ngờ lại nặng như vậy, mang theo cả đường sắp mệt c.h.ế.t rồi, chúng ta không thể mang về được nữa phải không? Ngươi nói xem?”
Phụ nhân đó nghe nói bọn họ mang theo lương thực, lại thấy cái giỏ sau lưng Tống Dập quả thực căng phồng, nàng ta không khỏi động lòng.
Nàng ta do dự một chút, vội vàng mở cửa: "Các ngươi mau theo ta vào trong bếp đi, trong nhà chỉ có ta và mẫu thân, không có nam nhân nên không tiện để các người ở lại lâu."
Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, bước vào trong.
Cố Tâm Nguyệt kéo phụ nhân đó vào bếp, từ từ uống nước, lại cố ý lật đồ mình mang theo ra cho nàng ta xem.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động trong phòng.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, ai ngờ người phụ nhân kia bỗng nhiên kéo nàng lại.
Bất đắc dĩ, Cố Tâm Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng lấy một nắm bột mì trong giỏ rắc lên.
Nhân lúc nàng ta đang chật vật, nàng vội vàng chạy vào trong nhà theo tiếng động.
Trên chiếc giường trong nhà.
Một nữ tử trẻ tuổi với nửa khuôn mặt bầm tím, tóc tai rũ rượi đang nằm trên giường, ánh mắt đã mất hết sức sống.
Tống Dập nằm sấp bên cạnh, liên tục gọi nàng.
Nhưng nàng ấy vẫn không có phản ứng gì.
Còn đẳng sau Tống Dập, người trông giống như mẫu thân ở trong nhà liên tục kéo Tống Dập ra ngoài.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền kéo phụ nhân đó lại, đẩy bà ta ra ngoài cửa, tiện tay khóa cửa lại.
Sau đó nàng mới vội vàng chạy đến bên giường, thấy muội muội nằm trên giường như sắp c.h.ế.t đói.
Quần áo trên người nàng ấy cũng rách nát không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-162.html.]
Cố Tâm Nguyệt không đành lòng nhìn tiếp, vội vàng hét lên với Tống Dập: "Ngươi ra ngoài trước ởi, ta thay y phục cho muội muội, chúng ta về nhà thôi."
Ánh mắt Tống Dập chứa đầy sự tức giận, như đang cố kìm nén.
Hắn gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y đi ra ngoài.
Tống Dập vừa đi, Cố Tâm Nguyệt không quan tâm gì nữa, nàng vội vàng lấy một miếng bánh mềm từ trong không gian ra, dùng nước nóng cho nàng ấy ăn trước một miếng.
Sau đó nàng lại lấy một viên đường nhét vào miệng nàng ấy: "Muội muội, ngậm lấy, một lát nữa sẽ khỏe lại thôi."
Một lúc sau, Tống Thanh Hoan cuối cùng cũng có chút ý thức trở lại.
Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng lấy một bộ quần áo dự phòng mà mình cất trong không gian rA Yênh chóng mặc cho muội muội Thanh Hoan.
Khi mặc quần áo, nàng sờ thấy người nàng ấy gầy đến mức hơi cấn tay, cũng thấy dáng vẻ chật vật của nàng ấy.
Mặc dù tự nhận mình là người khá lý trí Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi cay mũi, khóe mắt hơi ửng đỏ.
Tống Thanh Hoan vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt hơi ươn ướt của nàng, nàng ấy khẽ lẩm bẩm: "Tẩu tử?"
Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Ừm, ta là tẩu tử mới của muội. ˆ
Tống Thanh Hoan sững sờ, sau đó hiểu ra.
Vừa rồi có lẽ là do nàng ấy đói quá nên choáng váng.
Thậm chí còn nhìn nhầm nàng thành tẩu tử trước đây.
Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cho nàng ấy, sau đó mới gọi Tống Dập vào.
Tống Dập vừa vào cửa, thấy muội muội đã thay một bộ quần áo mới, mái tóc rối bù cũng đã được chải chuốt, tỉnh thần cũng đã khá hơn một chút, hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt biết ơn.
Tống Dập đỡ Tống Thanh Hoan dậy: "Muội muội, về nhà với chúng ta đi, ta và tẩu tử của muội đến đón muội đây.”