Hôm nay là mùng một.
Cả nhà đều chuẩn bị quần áo mới, áo bông màu đỏ tươi của Hoài Cần và Tử Du càng thêm rực rỡ.
Sau khi Tống Dập đón hai hài tử về, ba người cùng thay quân áo mới do Cố Tâm Nguyệt đưa.
Nam nhân mạnh mẽ hiên ngang, chỉ cân đứng đó là đủ để làm giá treo quần áo.
Một đôi bảo bối càng giống như kim đồng ngọc nữ, không hề kém cạnh những hài tử trong tranh tết.
Bất chợt khiến Cố Tâm Nguyệt ngây người.
Mùng một không được động dao, bữa sáng cả nhà vẫn ăn bánh chẻo dưa chua.
Trong thôn chỉ náo nhiệt vào hôm qua, hôm nay lại tiếp tục yên tĩnh trở lại.
Mọi người dường như đều quen với việc đóng cửa chịu đựng cuộc sống của chính mình.
Cố Tâm Nguyệt lại khá thích sự yên tĩnh như vậy, buổi sáng cả nhà bốn người đến nhà họ Cố chúc tết, sau đó trở về nằm trong căn nhà ấm áp tiếp tục ngủ đông.
Bàn học của Tống Dập được chuyển đến, hắn vừa vẽ truyện tranh vừa dạy hai hài tử học chữ.
Cố Tâm Nguyệt thì vừa ăn canh ngọt, vừa trêu chọc Tiểu Hắc, vừa nhìn cảnh tượng cha hiền con thảo hòa thuận của ba phụ tử.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình nhặt được hai hài tử mà không phải kèm cặp bài vở, thật quá sướng!
Đây đâu phải là đến để trả nợ, rõ ràng là đến để nhặt của hời.
Chưa kịp đắc ý được một khắc, nàng đã nghe thấy tiếng Tống Dập gọi...
"A Nguyệt, lại đây."
"Hả?" Cố Tâm Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp, sau đó nàng mới nhận ra là hắn đang gọi mình.
Nam nhân này, đúng là.
Cho chút ngọt ngào là lên mặt. Cố Tâm Nguyệt vốn định làm bộ làm tịch một chút nhưng lại không muốn tỏ ra mình quá giả tạo nên đành thản nhiên bước tới.
"Làm gì?"
"Nàng cũng học chữ với hài tử đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-159.html.]
"Á? Không cần đâu, thật ra những chữ này ta.." Cố Tâm Nguyệt nhận ra mình không biết chữ, vội dừng lại, đổi giọng nói: "Ta không muốn học lắm, ngươi cứ dạy hài tử đi."
"Nàng đừng tự tỉ, nhìn nàng làm ăn khôn khéo như vậy, học cũng không vất vả đâu." Tống Dập động viên.
Hai hài tử cũng ngước nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ mặt khao khát.
"Mẫu thân, mẫu thân học cùng chúng con đi, lúc đầu Tử Du học cũng đau đầu lắm nhưng bây giờ học thấy dễ hơn nhiều rồi."
"Người có thể học từ những chữ đơn giản nhất trước." Hoài Cẩn cũng hiếm khi chủ động lên tiếng.
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, hổ không gầm thì các ngươi tưởng ta là hello kitty à?
Ngày xưa lúc ta học đại học, các ngươi còn chưa biết đang ở đâu.
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy lòng tự trọng của mình bị thách thức, liền xắn tay áo lên: "Được thôi."
Tống Dập lần lượt viết mười chữ lên giấy. "Hôm nay học trước mười chữ này, sau này bán bột tăng vị cũng dùng đến."
Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn.
Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất Bát Cửu Thập?
Chỉ có vậy thôi à?
Cố Tâm Nguyệt giả vờ tập theo một lượt, liền có thể đọc thuộc ngay.
Tống Dập ngẩn người một lúc, rồi hiểu ra.
Nàng có lẽ vốn đã biết chữ?
Nhưng những ngày tiếp theo, biểu hiện của Cố Tâm Nguyệt lại khiến hắn từ bỏ suy nghĩ này.
Nàng nhận biết chứ rất nhanh nhưng chép lại thì lại khó khăn.
Cố Tâm Nguyệt đành phải học theo hai hài tử mười mấy ngày, cuối cùng cũng hết Tết.
Đến rằm, hai hài tử ăn bánh trôi nhân đậu đỏ do Cố Tâm Nguyệt gói nhưng lại tỏ ra buồn bã.
Ngược lại, mấy hôm nay Tống Dập cũng luôn tâm sự nặng nề.
Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, định ra tay với hài tử nhỏ nhất trước: "Tử Du, bánh trôi không ngon à?”