Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:28:11
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Dập lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, mặt không biểu cảm nói: "Đáng đời."
"Tống đại ca, không phải như huynh thấy đâu, là Tâm Nguyệt tỷ tỷ nói lời khó nghe với muội trước, muội chỉ nhất thời tức giận mới không nhịn được đẩy tỷ ấy, thật đấy, huynh phải tin muội." Dương Tuyết Cầm khóc như mưa như gió.
"Dương Tuyết Cầm, ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng lại gần Tâm Nguyệt và hai hài tử nữa, nếu không..." Gương mặt Tống Dập căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta: “Lúc trước Tâm Nguyệt rơi xuống nước, ta nhớ hình như nàng ấy cũng đi cùng ngươi ra bờ sông, trước giờ ta vẫn ốm nặng nên không truy cứu chuyện này, bây giờ nghĩ lại, phải điều tra xem lúc đó ngươi đã làm gì?”
Dương Tuyết Cầm nghe vậy, cả người nàng ta căng cứng, bò dậy khỏi mặt băng: "Tống đại ca, nếu huynh không muốn gặp muội, sau này huynh tránh xa muội ra là được, tại sao phải dọa muội như vậy?"
Nói xong, nàng ta khó khăn bò lên bờ rồi chạy mất.
Cố Tâm Nguyệt cau mày, không ngờ lại có chuyện này.
"Tống Dập, lúc trước thực sự là Dương Tuyết Cầm đẩy ta xuống nước à?” "Ta chỉ là nghi ngờ thôi, nhưng vừa rồi nàng ta bị dọa thành như vậy, ít nhiều gì chuyện này cũng liên quan đến nàng ta, sau này nàng tuyệt đối không được một mình chạy ra ngoài, nhất là bờ nước, đối với một con vịt như nàng mà nói thực sự rất nguy hiểm." Tống Dập bất lực thở dài, khuyên nhủ.
Cố Tâm Nguyệt cười trêu chọc: "Trước kia ta không tỉnh táo, bây giờ thì không sao cả rồi, ta thực sự chỉ đi ngang qua nhà mẫu thân, nhất thời hứng lên, chơi trên băng một lúc."
"Vui không? Ừm?" Trong mắt Tống Dập lóe lên một tia ranh mãnh.
Hắn biết trên người nàng có bí mật của mình, cũng hiểu nàng hiện tại không muốn nói cho hẳn biết, nhưng hắn vẫn không nhịn được tò mò, hy vọng một ngày nào đó, nàng sẽ nguyện ý tự mình nói cho hắn biết.
"Cũng được, chỉ là hơi lạnh, ngươi còn chưa ăn trưa, chúng ta vê thôi." Cố Tâm Nguyệt đánh trống lảng, quay người định đi.
Tống Dập sải bước theo sau, nắm tay nàng: "Ừ, về nhà."
"Cố Tâm Nguyệt..."
"Hả?"
"Lần sau nếu nàng muốn trượt băng trên sông, hãy mang ta theo."
"Ôi trời! Ta đã nói là chỉ nhất thời hứng lên thôi mà..." "Được rồi, không chơi nữa, về nhà thôi!"
Cố Tâm Nguyệt tức giận trở về nhà.
Thấy Tống Dập vẫn luôn nhịn cười, nàng cảm thấy mình thực sự không thể thanh minh được.
Thôi, kệ đi.
Tống Dập tự nấu cơm, tự ăn cơm, rồi tự rửa chén.
Thấy Cố Tâm Nguyệt từ đầu đến cuối không để ý đến mình, hắn mới cảm thấy có gì đó nghiêm trọng, hắn vội vàng nghiêm mặt, nói chuyện chính sự.
Trong thôn có mấy hộ nhà bị sập, thôn dân cùng nhau làm cả buổi chiều. Bây giờ mới quét sạch tuyết, sửa lại mái nhà.
Tống Dập lo nếu tuyết cứ rơi thế này, mái nhà của những nhà khác cũng không chịu được lâu, hắn mới vội vàng nói với trưởng thôn, dặn mọi người về nhà tranh thủ lúc tuyết ngừng thì quét tuyết trên mái nhà mình.
Vì thế, Tống Dập lại bất chấp giá rét, quét tuyết trong sân cả buổi chiều.
Cố Tâm Nguyệt thì dẫn theo hai hài tử tiếp tục trốn trong nhà ăn canh ngọt cả buổi chiều, lúc này nàng mới hết giận. ...
Sau hơn mười ngày thôn dân chống chọi với tuyết lớn, thời tiết cuối cùng cũng tạnh hẳn. Mà Tết Nguyên Đán cũng không nhanh không chậm mà đến.
Đến ngày Tết Nguyên Đán, bình thường cho dù thôn dân có tính toán chỉ li trong ăn uống tới đâu cũng không khỏi hào phóng hơn một chút.
Chương 157
Khói bếp trong thôn bốc lên từ sáng sớm.
Nhà họ Cố và nhà họ Tống cũng không ngoại lệ.
Bọn họ vốn đã định cùng nhau đón Tết, chuẩn bị ăn mừng thật vui vẻ.
Từ sau khi ăn sáng, Cố Tâm Nguyệt đã bận rộn làm đủ thứ đồ ăn.
Trứng vịt muối trộn, gà hấp muối, vịt hấp muối, lạp xưởng hấp, thịt viên chiên giòn, bánh hạt dẻ, tổng cộng sáu đĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-156.html.]
Tất cả đều là Cố Tâm Nguyệt làm xong ở nhà mình rồi mới mang sang nhà họ Cố, dù nóng hay lạnh đều có thể ăn được.
Món chính là lẩu thịt dê.
Thịt dê do Cố Tâm Nguyệt thu hoạch trước đó, lấy ra từ không gian vẫn tươi như lúc đầu.
Kết hợp với củ cải, cải thảo, rau mùi, rau bina, ngó sen và nấm đỏ cất trong hầm nhà.
Tôm đông lạnh trước đó rã đông, băm nhỏ rồi trộn với bột năng và trứng làm thành tôm viên.
Con vịt Tần Tranh tặng trước đó, Cố Tâm Nguyệt đã đặc biệt giữ lại tiết vịt, lòng vịt, chân vịt và mề vịt trước khi phơi khô, sau đó cất trong không gian, chỉ chờ đến lúc nhúng lẩu là có thể dùng. Rồi nàng lại chiên một đĩa chả củ cải, làm một đĩa chả cá, rán một đĩa trứng cuộn.
Món ăn chính là sủi cảo nhân thịt lợn dưa chua.
Nhà họ Cố đông vui, đến khi trời tối, tiếng pháo nổ vang lên khắp thôn.
Cố Nhị Dũng cũng dẫn theo ba hài tử chạy ra ngoài, đốt tre.
Trong tiếng pháo nổ đùng đùng, nhà họ Cố quây quần bên nhau, bắt đầu ăn bữa cơm tất niên.
Nhân lúc đang nấu lẩu, mọi người dùng đũa gắp món đồ nguội.
Mặc dù mấy tháng nay, nhà họ Cố đã tích cóp được ít bạc, điều kiện sống cũng được cải thiện không ít, nhưng dù sao cũng đông người, Hứa Thị vẫn tính toán rất chỉ li trong việc ăn uống.
Bây giờ được ăn nhiều món ngon cùng lúc, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Ăn xong đồ nguội, mọi người lại háo hức ăn lẩu thịt dê.
Trước đó nghe nói Cố Tâm Nguyệt làm một cái nồi đặc biệt, lúc đầu mọi người còn không biết dùng để làm gì, bây giờ mới phát hiện ra là để ăn lẩu.
Lẩu thịt dê bốc hơi nghi ngút, kết hợp với các món ăn kèm, mọi người ăn uống vui vẻ và sôi nổi.
Bữa cơm tất niên đã được tiến hành đến một nửa. Món ăn chính là sủi cảo dưa chua cũng được bưng lên bàn.
Ba hài tử cẩn thận ăn vài cái đã thấy no, liên chạy ra giường sưởi chơi.
Mấy nam nhân bắt đầu nhấm nháp rượu.
Rượu gạo là do Hứa Thị tự ủ, chỉ để đợi đến ngày này mang ra góp vui.
Cố Tâm Nguyệt nếm thử một ngụm, hương gạo nồng nàn, mát lạnh, còn có chút ngọt ngào.
Ăn nhiều thịt dê thấy hơi khát, nàng không kìm được mà uống thêm vài chén.
Đến khi đêm khuya thanh vắng, tiếng ồn ào trong thôn thôn dân xuống.
Bữa cơm tất niên của nhà họ Cố mới kết thúc muộn.
Hoài Cẩn và Tử Du đã ngủ say trên giường của Hứa Thị.
Bên ngoài trời lạnh giá, Hứa Thị liên để hai hài tử ở lại ngủ cùng bà, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt tự về nhà.
Nàng tưởng rằng rượu gạo này có nồng độ không cao.
Nhưng nào ngờ, gió thổi qua, Cố Tâm Nguyệt mới cảm thấy hơi choáng váng.
Nàng vội vàng quấn chặt áo chạy vê nhà nhưng dù sao nàng cũng đã hơi say.
Tống Dập thấy nàng say đến mức mơ màng, nhớ lại dáng vẻ say xỉn của nàng lúc nãy, không khỏi bật CƯỜi.
Về đến nhà, hắn vội vàng đỡ nàng lên giường nằm.
Còn hắn quay vào bếp đun một ấm nước nóng.
Hắn mang nước nóng ra, lau người cho nàng mấy lần, đợi đến khi giường đủ ấm, hắn mới giúp nàng cởi bỏ lớp áo bông dày.