Bọn chúng đều ăn ngấu nghiến.
Cố Tâm Nguyệt vội nhắc nhở: "Chén này chỉ có một sợi mì, các con phải ăn chậm thôi, đừng làm đứt."
"Á? Sao hôm nay mẫu thân chỉ nấu một sợi mì vậy?" Tử Du tò mò hỏi.
"Nhiều mì như vậy mà chỉ có một sợi thôi à?" Hoài Cẩn cũng nhỏ giọng ngạc nhiên nói.
"Ừ, hôm nay mẫu thân làm mì trường thọ, là loại mì ăn vào ngày sinh thần, ăn chén mì này, chúng ta, Hoài Cẩn và Tử Du sẽ khỏe mạnh lớn lên, bình an vô sự!" Cố Tâm Nguyệt dịu dàng nói, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.
"Sinh thần?"
"Mì trường thọ?”
Hoài Cẩn và Tử Du nhìn nhau, sau đó mới hiểu ra.
Trước đây, khi Đại Hổ và Nhị Nị đón sinh thần, hình như bọn chúng cũng khoe khoang đã án loại mì gì đó do đại bá làm.
Lúc đó, chúng còn không hiểu sinh thần là gì, bây giờ mới hiểu ra.
Hóa ra, chúng cũng có sinh thần.
"Ăn nhanh đi, lát nữa mì nở thì không ngon nữa."
Nghe Cố Tâm Nguyệt giục, hai hài tử vội vàng húp một hơi thật to. Mì Cố Tâm Nguyệt làm không nhiều lắm, hai hài tử ăn xong vẫn còn chưa thỏa mãn.
Mặc dù bình thường mì Cố Tâm Nguyệt nấu cũng rất ngon, nhưng đây lại là chén mì trường thọ đầu tiên chúng được ăn.
Ý nghĩa vô cùng to lớn.
Vì vậy, hai hài tử đều mong thời khắc vui vẻ này có thể kéo dài thêm một chút.
Cố Tâm Nguyệt thấy hai hài tử đã ăn hết một chén mì, vội vàng quay lại bếp.
Một lát sau, nàng bưng một đĩa đồ ăn tròn tròn vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-153.html.]
"Đùng đùng đùng—— Bánh sinh nhật đặc biệt do đầu bếp A Nguyệt làm ra đây!" Cố Tâm Nguyệt cố tình tạo không khí phấn khích.
"Bánh sinh nhật?" Hoài Cẩn và Tử Du thấy trên đĩa đồ ăn màu vàng trước mặt, phủ một lớp trắng như tuyết, trên cùng còn rải một lớp quả màu đỏ.
"Đúng vậy, đây là bánh sinh nhật ta làm, ăn bánh sinh nhật, Hoài Cẩn và Tử Du lại lớn thêm một tuổi rồi!"
Hoài Cẩn và Tử Du lại nhìn nhau, trong mắt đều không giấu được sự phấn khích.
Trước đây, khi Đại Hổ và Nhị Nị đón sinh nhật, chưa từng nghe nói đến bánh sinh nhật là gì.
Cố Tâm Nguyệt cắt cho mỗi đứa một miếng, Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng nhận lấy.
Chúng ăn thử một miếng, hương vị ngọt ngào, mềm mại.
Là hương vị chúng chưa từng ăn bao giờ.
Một miếng bánh chỉ ăn 3-4 miếng là hết, hai hài tử lại cùng nhìn chằm chằm vào phần bánh còn lại.
Cố Tâm Nguyệt sợ hài tử ăn nhiều sẽ khó chịu nên nàng bánh làm không lớn, phần còn lại nàng chia đôi, chia cho hai hài tử.
Nàng dặn dò chúng ở trong nhà ăn bánh ngoan ngoãn, còn nàng thì quay lại bếp chuẩn bị bữa trưa cho Tống Dập.
Qua giờ ngọ, Tống Dập mới trở về nhà trong tiết trời lạnh giá.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đưa cho hắn một chén nước gừng, sau đó mới đi vào múc cơm trưa.
Bữa trưa của Tống Dập cũng là mì gà nhưng đã đổi thành mì bình thường.
Cố Tâm Nguyệt dậy sớm, nhân lúc hắn ăn cơm trưa, nàng ngồi dưới cửa sổ phơi nắng, ngáp một cái, tiện thể ngủ một lát.
Hoài Cẩn và Tử Du thấy Tống Dập ăn mì bình thường thì muốn nói lại thôi.
Sau khi hắn ăn xong, Hoài Cẩn vội vàng đi sang phòng bên cạnh.
Không lâu sau, cậu bé bưng một đĩa bánh ra, đưa cho hắn: "Cha, đây là bánh sinh nhật mà mẫu thân làm cho chúng con vào buổi trưa, đây là phần của cha, cha ăn thử xem."
Tử Du cũng vội vàng chạy đến: "Đúng vậy, cha, bánh sinh nhật mẫu thân làm rất ngon, còn nấu một chén mì trường thọ dài dài cho chúng con ăn.”