Ai ngờ hắn vừa mới đến trấn thì trời đổ mưa đá to như hòn bi.
Hai người vội vàng tìm chỗ trú ẩn.
Mãi đến giữa trưa, mưa đá mới tạnh, nhưng ngay sau đó trời lại đổ một trận tuyết như lông ngỗng.
Đường sá đã đóng băng, không thể nào cưỡi xe bò về được.
Tống Dập không còn cách nào khác, đành vội vàng sắp xếp cho Tống đại thúc ở lại một khách điếm ở đầu Đông Thị, còn hắn thì bất chấp tuyết rơi đi đến thư viện để giao sách.
Đi từ đông sang bắc, đường tuyết khó đi, đến khi Tống Dập quay về khách điếm thì trời đã tối.
Tuyết bên đường đã cao gần đến bắp chân.
Không thể cưỡi xe bò về được nữa.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Dập, Tống đại thúc vội vàng an ủi: Tống Dập, ở nhà còn có Tâm Nguyệt chăm sóc hài tử, sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi cứ yên tâm ở lại đây với ta một đêm, ngày mai trời nắng, chúng ta sẽ quay về, ôi, trận tuyết này đến thật kỳ lạ, đã nhiều năm rồi ta chưa thấy trận tuyết nào lớn như vậy."
Tống Dập đứng bên cửa sổ, buồn râu nhìn ra ngoài. Buổi sáng lúc hắn đi, trong nhà vẫn còn đốt lửa ấm áp, củi không thiếu, thức ăn cũng không thiếu.
Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Tống Dập đứng một mình một lúc, dần dần bình tĩnh lại, sau đó quay người chuẩn bị đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Tống Dập bỗng nhiên tỉnh giấc vì một cơn ác mộng.
Hắn lại mơ thấy giấc mơ đó, trong mơ, hai hài tử đói rét, môi tím tái, còn đại ca đại tấu thì đứng nhìn lạnh lùng, cho đến khi...
Tống Dập đầu đầy mồ hôi không kịp lau, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Tống đại thúc trong nhà nghe thấy động tĩnh thì tỉnh dậy: "Tống Dập, sao vậy?”
"Ta không yên tâm, giờ ta phải về xem thế nào, ta để lại ít tiền trên bàn, Tống đại thúc đợi an toàn rồi hãy về." Tống Dập vội vàng nói.
"Ôi, tại sao tiểu tử này lại cố chấp thế, trời còn chưa sáng mà, người chờ đã..." Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Tống Dập đã biến mất dạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-150.html.]
Trời đất một màu trắng xóa, mặc dù là nửa đêm nhưng tuyết lớn phản chiếu khiến nơi này sáng như ban ngày.
Tống Dập từng bước nặng nề đi về hướng thôn Lê Hoa.
Gió lạnh buốt thổi thẳng vào người hắn. Nhưng Tống Dập không thấy lạnh chút nào, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cơn ác mộng đó.
Và trận tuyết ba năm trước...
Lúc đó chính là vì tuyết lớn bị kẹt lại ở trấn, hắn về muộn một bước, cũng đã bỏ lỡ hai người quan trọng nhất trong đời.
Hắn thậm chí còn không kịp nhìn mặt bọn họ lần cuối.
Giờ đây, nàng đã khó khăn lắm mới quay vê.
Hắn không thể trải qua cảm giác mất mát lần nữa.
Tống Dập siết chặt chiếc áo bông do chính tay Cố Tâm Nguyệt làm, bước chân càng nhanh hơn.
Cho đến khi hai chân tê cóng mất hết cảm giác, Tống Dập mới dừng lại trước cửa nhà mình.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, rũ sạch tuyết phủ đầy người.
Lúc này Tống Dập mới nhẹ nhàng bước vào phòng trong.
Vừa vào cửa, hơi ấm phả vào mặt, khiến khuôn mặt đã đông cứng của hắn ấm áp trở lại.
Trên chiếc giường ấm áp, Hoài Cẩn và Tử Du đang ngủ say.
Cố Tâm Nguyệt ngủ ở ngoài cùng, người hơi cong, một tay còn che chở chăn cho hai hài tử, sợ hài tử sẽ đá chăn.
Nhìn khuôn mặt thanh thản của ba người, trái tim Tống Dập như được buông xuống, cả người như sống lại.
Cảm nhận được có luồng khí lạnh tràn vào, Cố Tâm Nguyệt vô thức kéo chăn trên người hai hài tử.
Sau đó nàng mới từ từ mở mắt.