Mặc dù vậy, khi cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương bên ngoài, Cố Tâm Nguyệt vẫn không khỏi lo lắng: "Hay là đợi thêm hai ngày nữa, chờ trời ấm hơn rồi hãy đi? Hôm nay Tống đại thúc cũng chưa chắc đã đi xe ngựa đến trấn trên."
Tống Dập nhìn ra ngoài: "Không sao, bên hiệu sách chắc đang sốt ruột lắm rồi, ta đã nói với Tống đại thúc, để ông ta đưa riêng một mình ta đi, về sau trời chỉ có thể càng lạnh hơn, ta sẽ đi sớm về sớm thôi."
"Được rồi." Cố Tâm Nguyệt bất lực nói.
Dù sao thì hầu hết thời gian trong mùa đông này đều sẽ có tuyết, hôm nay không đi thì những ngày sau cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Sau khi Tống Dập đi rồi, Cố Tâm Nguyệt mới chậm rãi dọn dẹp bếp núc, sau đó vào phòng gọi hai hài tử dậy.
Tay vừa chạm vào người Tử Du, Cố Tâm Nguyệt không khỏi giật mình.
Rõ ràng lúc vừa mới dậy, cô bé vẫn còn khỏe mạnh, sao chỉ mới một canh giờ mà đã sốt cao thế này?
Cố Tâm Nguyệt vội vàng lấy nhiệt kế trong không gian ra, lặng lẽ đo nhiệt độ cho Tử Du. Vừa mới nhìn, 39,5 độ à?
Cố Tâm Nguyệt lập tức hoảng hốt, vội vàng đổ nước nóng ra một bên để nguội.
Sau đó nàng lại lấy một lọ thuốc hạ sốt cho trẻ em từ trong không gian ra, đổ ra một thìa.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về Tử Du: " Tử Du, dậy đi, mẫu thân cho con uống thuốc."
Tử Du còn chưa kịp phản ứng thì Hoài Cẩn ở bên cạnh đã bị đánh thức: "Muội muội bị ốm rồi à?"
"Ừ, muội muội bị sốt rồi, con giúp mẫu thân một tay."
Hoài Cẩn vội vàng bò dậy, dùng thân hình nhỏ bé của mình đỡ muội muội dậy: "Tử Du, tỉnh dậy đi, ăn kẹo này. ˆ
Tử Du nghe thấy có kẹo ăn, bỗng nhiên mở mắt ra: "Kẹo gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-149.html.]
Thấy tỉnh thần cô bé không tệ, trái tim căng thẳng của Cố Tâm Nguyệt mới thả lỏng đôi chút, nàng cười chỉ vào cái thìa trên tay: "Ngọt lắm, có ăn không?"
"Ăn." Tử Du ngoan ngoãn há to miệng.
Cố Tâm Nguyệt dễ dàng cho cô bé uống hết thuốc hạ sốt.
Sau đó nàng lại vội vàng đi lấy một chậu nước ấm, dùng khăn thấm ướt rồi giúp Tử Du lau người để hạ nhiệt độ.
Nàng lau hai lượt, lại dùng khăn lạnh đắp lên đầu cô bé một lúc. Cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống một chút, Cố Tâm Nguyệt lại cho cô bé uống thêm chút nước ấm, đắp chăn cẩn thận, đợi thuốc hạ sốt phát huy tác dụng.
Một khắc sau, nhiệt độ bắt đầu có xu hướng giảm.
Lúc này Cố Tâm Nguyệt mới đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng cho hai hài tử.
Bị sốt không được ăn trứng, Cố Tâm Nguyệt nấu một ít cháo rau xanh, nấu thật nhừ, ăn vào là tan ngay.
Bị bệnh thì không dễ chịu, ngay cả Tử Du vốn ham ăn giờ cũng chán ăn, cô bé chỉ ăn được hơn nửa chén cháo rau liền cau mày không ăn nổi nữa. Khi bị bệnh, dạ dày cần được nghỉ ngơi.
Cố Tâm Nguyệt cũng không khuyên cô bé, để cô bé tiếp tục nằm trên giường ngủ.
Đến chiều, cơn sốt vừa mới hạ lại tăng trở lại, ngay cả Hoài Cẩn cũng có vẻ uể oải.
Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng cho cô bé uống thuốc, nàng lại pha cho Hoài Cẩn một cốc thuốc cảm.
Mãi đến khi trời tối, Tử Du mới đổ mồ hôi khắp người, cơn sốt này mới coi như hoàn toàn hạ xuống.
Cố Tâm Nguyệt sớm đã đốt lò sưởi, đưa hai hài tử vào trong chăn ấm.
Nhìn ra ngoài trời, tuyết rơi như lông ngỗng, lúc này nàng mới có thời gian lo lắng cho Tống Dập.
Từ sáng sớm, Tống Dập đã ngồi xe bò của Tống đại thúc đến trấn trên, vốn định đi sớm về sớm.