Đêm xuống.
Khi Tống Dập dẫn người nhà họ Cố đến sân, từ xa mọi người đã ngửi thấy mùi thơm từ bếp tỏa ra.
Canh thịt dê ninh cả buổi chiều, rắc thêm tỏi tây, rau mùi, rồi nhỏ thêm chút giấm.
Sủi cảo là nhân cải thảo thịt lợn, nàng nấu một nồi lớn.
Trong nồi đất còn có món cà rốt, trứng, tôm, dành riêng cho Hoài Cẩn, Tử Du và Cố Tiểu Võ ăn.
Nhà họ Cố dạo này cũng sống sung sướng hơn hẳn, sắc mặt ai cũng hồng hào lên.
Nhưng so với Cố Tâm Nguyệt ăn uống phung phí như vậy thì vẫn không thể so sánh được.
Người thấm thía điều này nhất vẫn là Cố Nhị Dũng, hắn bị bắt nằm trên giường gần hai tháng, ăn không ít canh cháo do Cố Tâm Nguyệt mang đến, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được hắn đã tăng mấy cân thịt.
Cố Nhị Dũng ăn xong một chén bánh chẻo, lại uống một chén canh thịt dê, rồi mới có chút mất mát đặt chén đũa xuống.
Hứa Thị thấy vậy, vội hỏi: "Nhị Dũng, sao không ăn thêm nữa? Lúc ở nhà không phải ngày nào con cũng khen tay nghề muội muội con à?”
Cố Nhị Dũng gãi gáy, ngượng ngùng nói: "Con đã nằm lâu như vậy rồi, chân cũng đã khỏi hẳn, cứ ăn mà không làm như thế này, cả người đều không thoải mái."
Mấy hôm nay, Cố Tâm Nguyệt thấy tỉnh thần của nhị ca nàng không tốt, đang định tìm cơ hội nói chuyện với hắn.
Thấy hắn chủ động nhắc đến, Cố Tâm Nguyệt liền thuận thế nói: "Nhị ca, vừa hay có việc muốn nhờ ca, trời càng ngày càng lạnh, chúng ta muốn tích trữ thêm củi để dùng cho mùa đông, rồi đốt thêm chút than, lỡ sau này tuyết rơi lớn không lên núi được thì sẽ rất phiên phức."
Cố Nhị Dũng nghe muội muội có việc nhờ, lập tức phấn chấn hẳn lên: "Chặt củi à? Chuyện nhỏ, ngày mai ta sẽ lên núi chặt cho muội, nhưng mà đốt than thì ta không biết."
Tống Dập ở bên cạnh nghe vậy, vội nói: "Ta biết cách đốt than, ngày mai ta sẽ đi lên núi với nhị ca. "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-148.html.]
"Cái gì, ngươi biết đốt than à?" Những người khác trong nhà họ Cố cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Ừ, hồi nhỏ ta từng đốt với cha ta." Tống Dập trả lời.
"Cũng đúng, lúc cha ngươi còn sống đúng là một cao thủ đốt than." Cố lão đầu vừa hồi tưởng vừa có vẻ tiếc nuối.
Thấy không khí có chút trầm xuống, những người khác trong nhà họ Cố lần lượt nói: "Vậy thì nhà chúng ta cũng tích trữ thêm củi, đốt thêm chút than, có than thì mùa đông sẽ không sợ lạnh nữa.”
"Đúng vậy, ngày mai lão đại và lão tam cũng lên núi, có gì thì giúp đỡ lẫn nhau, nhớ đừng cố quá."
Bốn nam nhân liên tục bận rộn suốt 7,8 ngày mới chất đầy đống củi dựng trong sân hai nhà.
Bọn họ lại đốt rất nhiều than ở trên núi rồi mang về.
Những chuyện này, bọn họ đều không giấu người trong thôn, trên núi không thiếu củi, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt cũng không định trông chờ vào việc đốt than để kiếm tiền.
Hiện tại, người trong thôn đã thiếu ăn thiếu mặc, nếu lại không có củi sưởi ấm thì e rằng mùa đông này mọi người sẽ không qua khỏi.
Vì vậy, mọi người đều bắt chước theo, tích trữ rất nhiều củi và than.
Trong lúc nhất thời, hai nhà cũng tích lũy được không ít thiện cảm trong thôn.
Nếu sang xuân năm sau thật sự phải quyết định đi tha hương cầu thực, thì bọn họ nhất định phải đi cùng với mọi người trong thôn, dù sao đồng người, sức mạnh lớn. ...
Chớp mắt đã đến ngày nộp bản thảo.
Sáng hôm đó, trời lạnh bất thường.
Cố Tâm Nguyệt dậy sớm nấu canh nóng cho Tống Dập ăn, lại tìm áo bông mới may cho hắn mặc vào.