Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:27:45
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùi vị này lúc mới vào miệng hơi lạ, nhưng càng về sau lại càng thơm.

Cho đến khi hắn nuốt xuống, mùi thơm đó vẫn còn vương vấn mãi trên đầu lưỡi.

"Đây là trứng bắc thảo, chúng ta tự muối." Cố Tâm Nguyệt trả lời.

"Làm thế nào mới có thể. muối được thứ có mùi vị như thế này?" Tần Tranh không ngần ngại thốt lên

Sau đó thấy Cố Tâm Nguyệt chỉ mỉm cười nhàn nhạt không trả lời, hắn mới bừng tỉnh, thì ra là cần tiền.

Sau đó, hắn lại đè nén suy nghĩ, ăn thử các món ăn nóng.

"Món cá hắc chua cay này chua cay ngon miệng, nước dùng đậm đà, thịt cá mềm mại, ngon quá."

"Món đậu phụ Ma Bà này cũng là món của Đa Vị Lâu chúng ta, vậy mà ngươi cũng học được rồi à? Không đúng, mùi vị này đúng là ngon hơn của chúng ta."

"Đây là loại lạp xưởng gì vậy?”

"Tại sao lại hâm thịt dê này với cà rốt? Trước đây khi ta đến Tây Vực cũng đã từng ăn món này.”

Tân Tranh vừa ăn vừa không nhịn được bình luận.

Sau đó thấy A Tùng cúi đầu không nói chuyện, hắn mới nhận thấy mình nói hơi nhiều. Thế là hắn bèn chuyên tâm ăn uống.

Cố Tâm Nguyệt nghe xong một loạt các câu hỏi liên tiếp của Tần công tử, nàng chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Đây là lạp xưởng chúng ta tự làm, còn thứ màu đỏ này là một lần chúng ta mua hạt giống của một người bán hàng rong, không ngờ đúng là hạt giống từ Tây Vực, thì ra thứ này tên là cà rốt."

Nói xong, nàng lại đứng dậy múc hai chén canh gà, ân cần đưa cho Tần Tranh và A Tùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-145.html.]

"Ăn thử canh gà nấm hương của chúng ta đi, nấm hương được hái trên ngọn núi phía sau."

Tân Tranh nhận lấy, nhìn thứ nước đỏ lòm, nhất thời ngẩn người.

Trước đây Lý chưởng quầy đi dò la tin tức, Tống đại ca nhà họ Tống từng nói Cố Tâm Nguyệt cố ý lên núi hái nấm độc về cho hai hài tử ăn.

Phải chăng chính là thứ này?

A Tùng nhìn một cái, nhỏ giọng nói: "Tam thiếu, đây không phải là nấm độc mà người đó nói đấy chứ?"

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi bật cười: "Thứ này không có độc, đây là nấm hương đỏ đặc biệt chỉ có ở trong núi chúng ta, rất có lợi cho sức khỏe."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt uống trước mấy ngụm. Tống Dập cũng không nói một lời mà uống vào.

Hai hài tử cũng bưng chén lên, uống ừng ực.

Tần Tranh cuối cùng cũng hiểu ra sự hiểu lầm trước đó, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, nếm thử một ngụm: "Quả nhiên là nấm hương đỏ thơm ngon hiếm có, trước đây ta ở vùng Lĩnh Nam cũng từng ăn loại nấm hương đỏ tương tự, mùi vị đó đến giờ vẫn còn khó quên."

Một bữa cơm kết thúc, khách chủ đều vui vẻ.

Tần Tranh do dự một lát, hắn suy nghĩ rồi nói: "Tay nghề của Cố mẫu thân tử quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự khiến Tần mỗ cảm thấy ngạc nhiên, trước khi rời khỏi nơi này được ăn thử một lần, cũng coi như không còn gì hối tiếc."

"Chỉ tiếc là, sau này ta không còn được ăn nữa.”

Cố Tâm Nguyệt biết hắn còn có ý khác, nàng khách sáo nói: "Trước đây Tần công tử đã mua không ít công thức và gia vị của chúng ta, ta chỉ là làm một bữa cơm thường dùng để đãi khách, không đáng kể, nếu Tần công tử thích, lát nữa ta sẽ gói một ít đồ rừng nhà làm, các vị mang về, cũng coi như cho người nhà nếm thử."

"Vậy ta không khách sáo nữa." Tần Tranh vội cười nói: "Sau này ta không còn ở đây nữa, Diêu chưởng quầy của Đa Vị Lâu sẽ cử người đến lấy gia vị, mọi thứ vẫn như thường lệ."

Loading...