Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:27:36
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Có lẽ là ông trời thương xót, lại cho ta thêm một cơ hội nữa.”

Nói xong, Tống Dập quay người rời đi.

Trong lòng hắn dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra, Tống Dập không những không tức giận, thậm chí còn có chút cảm kích đối phương.

Chuyến đi hôm nay khiến hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ điên rồ trước đây của mình.

Nàng đã trở vê.

Vô cùng chính xác.

Trước đây, Tống Dập không tin vào những điều kỳ lạ. Giờ thì hắn đã tin.

Không chỉ tin, mà còn vô cùng sùng bái.

Hắn bước nhanh đuổi theo ba mẫu tử ở phía trước, Tống Dập đi đến giữa Hoài Cẩn và Cố Tâm Nguyệt, một tay dắt một hài tử, tiếp tục đi về phía trước.

Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại, hôm nay người này có gì đó không đúng.

Rất không đúng.

Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều đến những chỉ tiết này, lúc này nàng chỉ nghĩ đến 100 lượng bạc trên người, không tiện biến mất ngay trước mặt Tống Dập.

Nàng liền nhỏ giọng nói: "Tống Dập, hay là chúng ta về nhà luôn đị?”

"Ừ, về nhà thôi. "

Vì vậy, bốn người chưa kịp mua gì đã ngồi chuyến xe bò sớm nhất về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-141.html.]

Vừa vào cửa, Cố Tâm Nguyệt liền giả vờ vào nhà cất bạc, thực ra là cất vào không gian.

Khi ra ngoài, nàng nghe thấy tiếng khóc ở ngoài cửa.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập cùng nhau ra cửa, vừa mở cửa, hai người liền thấy Nhị Nị, đại nữ nhỉ của Tống Phú Quý đang quỳ ở ngoài cửa khóc lớn.

Chuyện này đã thu hút không ít thôn dân vây quanh xem náo nhiệt.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, hai người cùng nhau ởi ra, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

"Nhị thúc, cầu xin thúc, cứu cháu với! Mẫu thân cháu nói bà ấy sẽ bán cháu ởi, nhưng cháu không muốn bị bán." Nhị Nị nói xong, định bò về phía Tống Dập.

Tống Dập khẽ tránh ra: "Đứng lên nói chuyện đàng hoàng. '

Nhị Nị ngã ngồi xuống một bên, vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Cha cháu đắc tội với quý nhân ở trấn trên, nợ tiền người ta, còn bị người ta đánh bị thương, mẫu thân cháu muốn bán cháu để lấy tiền chữa bệnh cho cha, nhị thúc, câu xin thúc thương tình cho nhà cháu vay ít bạc, nếu không thì bọn họ sẽ thực sự bán cháu đi mất." Cố Tâm Nguyệt cau mày, chẳng lẽ mấy người này đã đến mức phải bán nữ nhi rồi à?

Sau đó, nàng liếc thấy Lưu Thị đang lén lút trốn ở góc sau đám đông, nàng nhận ra sự việc không đơn giản như vậy.

Nàng liền lạnh giọng nói: "Mẫu thân ngươi muốn bán ngươi, chuyện này nên tìm trưởng thôn ra mặt giải quyết."

Nhị Nị nín khóc, gào lên: "Ta đến tìm nhị thúc của ta, nhị thúc là người thân của ta, nếu nhị thúc còn không quan tâm đến ta thì sao trưởng thôn có thể quan tâm đến ta được? Ngươi là đồ nữ nhân độc ác, ngươi muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t àn Nghe vậy, sắc mặt Tống Dập trở nên lạnh lẽo: "Người đẩy ngươi vào chỗ c.h.ế.t là cha và mẫu thân ngươi, không phải nàng ấy."

Thấy Tống Dập không hề bị lay động, Nhị Nị trở nên hung hăng: "Nếu nhị thúc cũng không chịu cứu cháu, vậy cháu thà c.h.ế.t quách đi cho rồi."

Nói rồi, nó định lao vào người hai người.

Cố Tâm Nguyệt nhanh mắt nhanh tay, kéo Tống Dập né tránh.

Nhị Nị lao hụt, ngôi bệt xuống đất nức nở.

Những người dân xung quanh đứng xem cũng chỉ trỏ bàn tán, nhất thời lời ra tiếng vào. Cố Tâm Nguyệt xoa giữa hai chân mày, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói mẫu thân ngươi muốn bán ngươi à? Bán được bao nhiêu bạc? Chuẩn bị bán đi đâu? Nhà đó họ gì? Làm nghề gì? Ngươi có biết không?"

Loading...