Tân Tranh như bị vạch trần tâm sự, nhất thời cứng đờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta chỉ thấy trước đây đã hiểu lầm nàng ấy, trong lòng có chút áy náy, thêm vào đó nàng ấy làm đồ ăn thực sự có chút tài hoa nên mới nghĩ đến chuyện mời đại phu đến xem cho nàng ấy, để nàng ấy sớm khỏe lại, cũng sớm lấy được nhiều công thức hơn từ tay nàng ấy mà thôi."
A Tùng cúi đầu: "Là thuộc hạ lắm miệng, vậy còn cần mời đại phu đến xem không?"
"Thôi, bỏ đi, ngươi lui xuống trước đi." Tần Tranh quay lưng về phía hắn phất tay.
Sau khi A Tùng rời đi, Tần Tranh một mình ngồi trước bàn, không khỏi rơi vào trạng thái mơ hồ.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, hắn đã nhận nhầm Cố Tâm Nguyệt thành A Nguyệt
Tiểu cô nương từ nhỏ đã thích lẽo đếo theo sau hắn, đáng tiếc lúc đó hắn còn quá nhỏ, luôn cảm thấy A Nguyệt quá bám người, lúc nào cũng khóc lóc nè nheo.
Vì vậy, sau này khi hai nhà có ý định gả A Nguyệt cho hắn, hắn đã sợ hãi bỏ trốn khỏi phủ Thanh Châu, phiêu bạt bên ngoài mấy năm, cũng may mắn tránh được cuộc hôn nhân này. Đến khi hắn đến trấn Thanh Thủy cách đây hơn ba năm, định mở một vài cửa hàng mới ở đây, lại vô tình gặp lại A Nguyệt.
Lúc đó hắn mới biết, A Nguyệt đã thành thân ở đây.
Hơn nữa tính cách của nàng thay đổi rất lớn, hoàn toàn không bám người giống như hồi nhỏ, thậm chí còn có phần lạnh nhạt với hắn.
Điều này không khỏi khiến hắn nhìn nàng bằng con mắt khác.
Vì cảm thấy áy náy, hắn luôn cố ý vô tình muốn giúp đỡ, cũng mua một vài công thức nấu ăn.
Chỉ nghĩ đến việc để cuộc sống của nàng có thể tốt hơn một chút.
Nhưng ai ngờ, nàng lại đột ngột qua đời chỉ trong vòng một năm.
Mỗi khi nghĩ đến A Nguyệt, hắn luôn tự trách sâu sắc, nếu như lúc đầu hắn không chọn cách bỏ trốn, liệu A Nguyệt có được hạnh phúc hơn khi ở bên hắn hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-135.html.]
Vì vậy, khi hắn một lần nữa đến trấn Thanh Thủy, gặp được Cố Tâm Nguyệt có vẻ ngoài giống hệt, trong tiềm thức của hẳn đại khái đã thật sự coi nàng là A Nguyệt.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Tranh không khỏi nở một nụ cười chua chát.
A Nguyệt sao có thể quay trở lại được chứ?...
Ánh nắng mùa thu ở thôn Lê Hoa tiếp tục lên cao. Hôm qua nằm cả ngày, cộng thêm ngủ một giấc, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy lúc này cả người lại tràn đầy năng lượng.
Tống Dập chỉ biết nấu cháo và mì đơn giản, hai hài tử hôm qua đã ăn cả ngày, bắt đầu nhăn mặt cau mày.
Từ xa hoa đến giản dị thật khó khăn.
Sau khi Cố Tâm Nguyệt rời giường rửa mặt xong, nàng liền lao đầu vào bếp.
Nửa canh giờ sau.
Một nồi bánh bao hấp nóng hổi, kèm theo một bát canh hồ tiêu thơm phức được bưng ra.
Tử Du và Hoài Cẩn nhìn nhau cười, nhanh chóng rửa sạch tay, giúp chuẩn bị bát đũa.
Bánh bao hấp mới ra lò vỏ mỏng nhiều nước, cắn một miếng, nước bên trong lập tức b.ắ.n ra.
Cố Tâm Nguyệt kiên nhẫn hướng dẫn cho hai hài tử, trước tiên cắn một miếng nhỏ, hút hết nước bên trong.
Phần vỏ mỏng còn lại, bọc nhân thịt, chấm thêm chút giấm thơm, cho cả vào miệng.
Hai hài tử ăn rất vui vẽ.
Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt tỉnh thần phấn chấn, không khỏi giãn mày, cúi đầu uống một ngụm lớn canh hồ tiêu.
Canh hồ tiêu hôm nay dùng nước luộc gà còn lại làm nước dùng, bên trong lại cho thêm rất nhiều hạt tiêu và các loại gia vị khác, khi sôi thì nhanh chóng đánh trứng vào, cuối cùng khi ra nồi thì rắc thêm rau mùi xanh non.