Mãi đến chiều, sau khi Hứa Thị đến, biết đây là bệnh cũ của Cố Tâm Nguyệt, bầu không khí căng thẳng mới dịu xuống đôi chút.
Thì ra từ khi Cố Tâm Nguyệt có kinh nguyệt, nàng vẫn luôn bị đau bụng kinh, mỗi lần đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày mới có thể thuyên giảm.
Mà hôm nay mới chỉ nửa ngày, Cố Tâm Nguyệt đã khỏe hẳn, Hứa Thị không khỏi che miệng cười: "Chậc chậc, xem ra tiểu tử Tống Dập này chăm sóc con còn giỏi hơn cả mẫu thân con."
"Thật vậy à?" Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng, may mà mẫu thân nàng đến muộn, không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
"Đương nhiên rồi, vừa nãy ta ở ngoài sân, thấy hắn giặt cả chăn lẫn quần áo cho con, loại nam nhân này không nhiều đâu." Hứa Thị lại không nhịn được tiếp tục khen ngợi.
Cố Tâm Nguyệt nghe xong cũng hơi xúc động.
Bình thường nàng đã tự lập quen rồi, đúng là chưa từng được người khác chăm sóc tận tình như vậy.
Không hiểu sao một luồng ấm áp dâng lên từ đáy lòng nàng.
"Tâm Nguyệt, con nghe mẫu thân nói này, bệnh đau bụng kinh này thường chỉ nữ tử chưa thành thân mới có, đa số mọi người sau khi thành thân hành sự, sẽ giảm bớt rất nhiều, đặc biệt là sau khi sinh hài tử, bệnh này có thể khỏi hẳn." Hứa Thị bất ngờ tới sát lại gần nàng, nhỏ giọng nói: "Ta thấy con và Tống Dập vẫn còn ngủ riêng cơ mà?”
Cố Tâm Nguyệt chưa từng yêu đương, bỗng nhiên bị nói chuyện này, nàng không khỏi đỏ mặt: "Mẫu thân, bây giờ hai hài tử còn nhỏ, không thể tự ngủ được, hơn nữa Tống Dập còn chưa hết ba năm để tang.”
Hứa Thị ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, lẩm bẩm nói: "Tên tiểu tử Tống Dập này đúng là có hiếu, còn thực sự để tang ba năm, nhưng thời gian này cũng sắp hết rồi, trước kia con gả đến đây xung hỉ cũng là bất đắc dĩ, đợi hết thời gian để tang, hai nhà chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ đơn giản cho các con, sau đó chính thức động phòng cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-133.html.]
Cố Tâm Nguyệt vội vàng thò đầu nhìn sang phòng bên cạnh, có lễ hắn không nghe thấy.
Sợ Hứa Thị nói tiếp, Cố Tâm Nguyệt mới vội vàng đồng ý: "Được, con nghe theo mẫu thân, đợi hết mùa đông, sang xuân năm sau hãy nói tiếp."
Sau khi Hứa Thị đi, Tống Dập lại bưng một bát nước gừng đường đỏ đến, về mặt do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Tâm Nguyệt, trước kia để nàng vội vàng gả vào đây xung hỉ quả thực đã khiến nàng tủi thân, đợi hết mùa đông, theo ý mẫu thân mà bù đắp lại đi."
Cố Tâm Nguyệt không ngờ Tống Dập lại nghe thấy, nãy giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng qua loa cho xong chuyện.
Thật ra có bù đắp hay không, nàng cũng không quan tâm.
Nhưng lúc này Tống Dập đã chủ động nhắc đến, nàng cũng không tiện từ chối, đành gật đầu nói: "Được, sang xuân năm sau hãy nói tiếp."
Dù sao sang xuân năm sau mọi người cũng phải đi lánh nạn, không thể tổ chức được. Đến lúc đó hãy nói tiếp.
Uống xong nước gừng đường đỏ, Cố Tâm Nguyệt chỉ thấy toàn thân ấm áp, không nhịn được lại thiếp đi.
Ngay cả tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng cũng không nghe thấy.
Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt vừa ngủ, sợ tiếng động bên ngoài đánh thức nàng, liền vội vàng chạy ra mở cửa.
Hắn vừa mở cửa, người đến vậy mà lại là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, nhìn dáng vẻ có lẽ là người hầu của nhà giàu, hơn nữa thân thủ rất tốt.
A Tùng thấy Tống Dập mở cửa, hắn vội vàng chắp tay: "Không biết đây có phải nhà của Cố nương tử không?”