Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:27:15
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngồi như vậy sẽ thoải mái hơn."

Cố Tâm Nguyệt đang hơi lạnh, cả người vô lực, không còn chút sức lực nào.

Tống Dập lần đầu tiên thấy nàng yếu đuối như vậy, hắn không khỏi có chút lo lắng, cũng không quan tâm nhiều, liên trực tiếp ôm nàng đỡ dậy.

Có người dựa vào, Cố Tâm Nguyệt rõ ràng cảm thấy người ấm hơn một chút, lúc này nàng mới khẽ mở mắt ra: "Ta hơi khó chịu."

Cho nên vừa rồi, nàng không phải cố ý để hắn ôm, cũng không phải cố ý dựa vào người hẳn. Nhưng Tống Dập lại nghe ra một chút ý nũững nịu.

Đặc biệt là trước đây, cảm giác mà Cố Tâm Nguyệt mang lại cho hắn là nàng rất tự lập, chuyện gì cũng có thể làm tốt.

Chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy nàng yếu đuối như vậy.

Ôm nàng trong lòng, Tống Dập không thể đi lấy cháo.

Hoài Cẩn và Tử Du đứng ngoài cửa nhìn trộm, thấy vậy, vội vàng chạy vào.

Hoài Cẩn bưng cháo đến, đưa đến trước mặt Cố Tâm Nguyệt.

Tống Dập lúc này mới rảnh tay, một tay bưng bát, một tay cầm thìa. Nàng vừa múc một thìa cháo, còn chưa kịp đưa đến miệng, đã bị Hoài Cẩn vội vàng ngăn lại: "Nóng, phải thổi nguội đã."

Lúc này Tống Dập đang ôm Cố Tâm Nguyệt trong lòng, hoàn toàn không thể cúi đầu xuống thổi.

Hoài Cẩn thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, bước lên thổi nguội.

Thấy đã nguội bớt, Tống Dập mới đưa thìa đến bên miệng Cố Tâm Nguyệt: "Ăn chút gì đi."

Cố Tâm Nguyệt rất tỉnh táo, biết lúc này mình có lẽ là bị hạ đường huyết, cần phải ăn chút gì đó kịp thời, liên khó khăn há miệng ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-132.html.]

Tử Du thấy vậy, cũng nhanh chóng trèo lên giường: "Con thổi cho mẫu thân."

Một lớn hai nhỏ, cuối cùng cũng hợp sức đút hết bát cháo cho Cố Tâm Nguyệt.

Sau khi ăn cháo xong, Cố Tâm Nguyệt lúc này cuối cùng cũng hồi phục chút sức lực.

Nàng cố gắng ngồi dậy: "Ta khỏe hơn nhiều rồi, nằm thêm một lúc nữa là được."

Tống Dập nhân cơ hội thoát ra khỏi sau lưng nàng: "Được, cần ta làm gì, nàng cứ nói thẳng với ta."

Sau đó hắn lại như sợ nàng cố chịu đựng, liền giải thích: "Tình trạng của nàng, ta cũng không có kinh nghiệm, không biết phải làm gì? Có cần mời đại phu đến xem cho nàng không? Hoặc là để mẫu thân nàng đến xem? Có lẽ bà ấy sẽ hiểu rõ tình hình của nàng hơn."

Cố Tâm Nguyệt liên tục lắc đầu: "Không cần, không cần, ta thực sự thấy khỏe hơn nhiều rồi, vậy thế này đi, người giúp ta nấu chút trà gừng đường đỏ, đường đỏ để trong tủ đựng gia vị."

"Được, nàng nằm đó, ta đi nấu ngay." Tống Dập dẫn theo Hoài Cẩn quay người đi vào bếp.

Tử Du thì vẫn ở trên giường, bầu bạn với Cố Tâm Nguyệt.

Đợi đến khi Tống Dập vụng về nấu xong trà gừng đường đỏ, uống một bát nước nóng vào bụng, Cố Tâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy mình hoàn toàn sống lại. Cố Tâm Nguyệt chưa từng trải qua cơn đau bụng kinh nào đau đớn như Vậy.

Không ngờ đau bụng kinh lại khó chịu đến vậy?

Sau này nếu lỡ trên đường chạy nạn mà "bà dì" đến thì nàng phải làm sao?

Cố Tâm Nguyệt nhớ lại số lượng thuốc giảm đau trong không gian, xem ra nếu không đến lúc bất đắc dĩ, nàng vẫn không thể uống thuốc.

Còn cơ thể này, đúng là nên tranh thủ lúc đông giá này mà bồi bổ cho khỏe.

Thấy sắc mặt nàng đã dịu lại, Tống Dập và hai hài tử rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm. Tống Dập không yên tâm, sau khi giặt chăn xong, hắn dứt khoát mang tập tranh đến phòng Cố Tâm Nguyệt để làm.

Còn hai bài tử thì vây quanh Cố Tâm Nguyệt, sợ nàng không khỏe mà ngất đi.

Loading...