Tống Dập không vui, kéo Cố Tâm Nguyệt lại, che chở bên cạnh mình, trầm giọng nói: "Không cần để ý đến bọn họ."
Cố Tâm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Được, phu quân, chúng ta vào thôi."
Bàn tay của Tống Dập đang nắm tay Cố Tâm Nguyệt khẽ cứng lại, sau đó hai người mỗi người dắt một hài tử, đi vào trong thư viện, để lại ba người phía sau còn chưa tỉnh khỏi niềm vui khi gặp mỹ nhân, lúc này nghe thấy nàng trực tiếp gọi Tống Dập là phu quân, cả ba đều không khỏi như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống. Bọn họ lập tức rối tung tại chỗ.
Nam tử vẫn chưa lên tiếng kia thấy vậy, vội vàng hét về phía sau lưng Tống Dập: "Tống Dập, người này không phải là nương tử mà mấy năm trước ngươi về nhà thành thân đấy chứ? Sao không giới thiệu cho chúng ta làm quen?”
Tống Dập không chút biểu cảm quay đầu lại: "Không liên quan đến ngươi."
Người kia vẫn không chịu buông tha: "Xem ra ngươi đã đắm chìm trong chốn ôn nhu, năm sau cũng không định tham gia khoa cử nữa rồi nhỉ?"
"Còn phải nói nữa à, một tên nhà quê, liệu có đủ ăn hay không còn khó nói, còn tham gia khoa cử? Không phải là chuyện cười hay sao?" Nam nhân cao gây cười nhạo.
"Ha ha ha, không tham gia khoa cử, ngươi đoán xem hắn đến thư viện còn có thể làm gì?"
Vừa dứt lời, Vương chưởng quầy từ trên lầu chạy xuống, vội vàng đi tới.
"Tống công tử, hôm nay ta cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi, đi, chúng ta lên lầu nói chuyện." Trên mặt Vương chưởng quây nở nụ cười đầy mong đợi, hận không thể nâng Tống Dập trên tay.
Ba người thấy vậy, đều cứng đờ tại chỗ.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tống Dập là vì cuộc sống khó khăn, muốn tìm chưởng quầy của thư viện xin chút việc chép sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-127.html.]
Nhưng nhìn thái độ của Vương chưởng quây, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hắn nhiệt tình với mình như vậy.
Rốt cuộc là tình huống gì?
Không đợi ba người hỏi, Tống Dập một tay dắt một hài tử, đi theo Vương chưởng quây lên lầu.
Trà nước vừa bưng lên, Vương chưởng quầy liền sốt ruột nói: "Tống công tử, sách tranh lần trước ngươi mang đến, ta đã nhờ người đưa đến phủ Thanh Châu in mấy chục bộ, ở phủ Thanh Châu rất được ưa chuộng, không biết hôm nay ngươi đến đây còn có tác phẩm mới nào nữa không?”
Vừa nói dứt lời, Vương chưởng quầy liền lấy ra số bạc đã chuẩn bị sẵn từ bên cạnh, đưa cho Tống Dập: “Đây là 5 lượng bạc, coi như là thù lao cho cuốn sách đầu tiên này, bây giờ chi phí in ấn quá cao, mong Tống công tử đừng chê ít."
Tống Dập gật đầu, nhận lấy 5 lượng bạc, quay sang đưa cho Cố Tâm Nguyệt.
Sau đó hắn lại lấy ra một cuốn sách tranh từ trên người, đưa cho Vương chưởng quầy, mở lời: "Vương chưởng quầy, đây là cuốn sách tranh mới, mời ngươi xem qua. `
Vương chưởng quây nghiêm túc nhận lấy, không nhịn được mở ra xem.
Một lúc sau, đọc xong cuốn sách đầu tiên, Vương chưởng quầy mới ngẩng đầu lên, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn: "Câu chuyện này thật khéo léo, có lẽ vẫn còn phần tiếp theo chứ?”
Tống Dập mới lại lấy ra cuốn thứ hai của "Mượn bảo vật ở Long cung" đưa cho hắn.
Vương chưởng quây nhanh chóng xem qua một lượt, không nhịn được thốt lên: "Vương mỗ chưa từng thấy câu chuyện nào thú vị như vậy, ngươi còn có phần tiếp theo không?”
Tống Dập lắc đầu: "Phần còn lại đang trong quá trình sáng tác, chỉ mới mang theo hai cuốn đến đây, không biết Vương chưởng quầy thấy thế nào?"
Vương chưởng quây trâm ngâm một lúc, mới nghiêm túc mở lời: "Phải nói rằng cuốn sách này, cho dù cốt truyện sinh động hay là cách xây dựng nhân vật, đều vượt xa cuốn đầu tiên, hơn nữa đây còn là một câu chuyện liên hoàn, nếu Tống công tử có thể vẽ tiếp, chắc chắn sẽ không lo không bán chạy!"