"Ừm, đúng vậy, đây chính là món chúng ta đã ăn ở Đa Vị Lâu lần trước, sau khi về, muội đã mày mò học làm ra." Cố Tâm Nguyệt trả lời: "Gia vị trong này cũng là muội mua ở trấn trên, vê tự pha chế, thế nào? Ngon chứ?”
"Ngon lắm! Ngon lắm!" Mọi người đồng thanh khen ngợi.
Hứa Thị nếm thử mỗi món một miếng, định chuẩn bị về, Cố Tâm Nguyệt thấy vậy vội vàng giữ bà lại: "Mẫu thân, mẫu thân ở lại ăn đi, lát nữa ăn xong con còn có việc muốn nhờ mẫu thân giúp."
Cố Đại Sơn vội vàng ăn sạch cơm trong bát, đứng dậy nói: "Mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ở lại ăn cơm, con về nói với nương tử con một tiếng, chờ lão nhị ăn xong, lát nữa con sẽ quay lại."
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng bưng nồi canh xương đang ninh trên bếp nhỏ xuống, đưa cho Cố Đại Sơn: "Đại ca, ca mang nồi canh xương này về cho nhị ca uống, giúp phát triển xương."
Sau khi mọi người ăn xong, Cố lão đầu nhìn thấy đầy nhà đều là lương thực, lo lắng đến mức không chịu nghỉ ngơi, nhất quyết phải tiếp tục đào hầm ngầm.
Tống Dập và Cố Tam Thanh cũng đành phải đi theo ông ta.
Cố Tâm Nguyệt với sự giúp đỡ của Hứa Thị, nhanh chóng dọn dẹp xong bếp.
Sau đó nàng cùng Hứa Thị đi ra khỏi cổng, chuẩn bị ra sau nhà cắt ít ngải cứu.
Thứ này có mùi khó ngửi, không ai ăn, lại chịu hạn nên ở sau nhà mọc khá nhiều.
Hứa Thị thấy vậy, rất khó hiểu: "Tâm Nguyệt, loại rau dại này không ngon, con cắt những thứ này làm gì?”
"Mẫu thân, lần trước lên trấn, con nghe người ta nói cách làm tương đậu nành và đậu tương nên con muốn tự làm thử xem sao, con cắt ngải cứu này về để ủ đậu." Cố Tâm Nguyệt giải thích: "Nếu làm thành công, lúc đó có thể mang ra trấn bán thử." Hứa Thị nghe nói có thể bán, lập tức trở nên hứng thú.
Bà nhanh chóng giúp Cố Tâm Nguyệt cắt hai bó lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-126.html.]
Ngày hôm sau.
Cố Tâm Nguyệt dậy sớm, nàng tranh thủ lúc trời đẹp, chuẩn bị lột vỏ những hạt đậu đã ngâm qua đêm.
Đậu sau khi xát đôi, trực tiếp trải lên ngải cứu, cuối cùng dùng ngải cứu phủ kín, đặt ở nơi thoáng mát, có gió.
Sau khi dọn dẹp, ăn sáng xong, cả nhà bốn người mới lên đường đến trấn.
Đến Học Hải Thư Xã, bọn họ vừa định bước vào thì đụng phải ba nam tử ăn mặc như thư sinh.
Thấy Tống Dập, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ chế giễu, một người cao gầy chậc một tiếng trước: "Ồ, đây không phải là đại tài tử trước đây của thư viện chúng ta hay sao? Mấy năm không gặp, tại sao lại trở thành nông dân thế này?"
"Ha, đúng vậy, Tống Dập, ta nói ngươi không về nhà trồng trọt, sao còn đến thuê viện này để làm gì?" Một người hơi thấp hơn hỏi thẳng.
Cố Tâm Nguyệt một tay dắt một hài tử, đứng sau lưng Tống Dập.
Nghe thấy mấy người chế giẫu Tống Dập, nàng liên bước lên một bước, cả người lộ ra.
"Thư viện này chỉ người đọc sách mới được vào hay sao? Người trồng trọt không được đến à? Cửa ra vào cũng không ghi như vậy." Cố Tâm Nguyệt không chút khách sáo đáp trả.
Ba người thấy nữ tử xuất hiện sau lưng Tống Dập, nhìn nàng như thể toàn thân phát sáng, ai nấy đều không khỏi ngây người.
Người cao gây phản ứng đầu tiên, cười nói: "Đùa thôi, thư viện này mở cửa bốn phương, tất nhiên ai cũng có thể vào, mời tiểu nương tử."
Nam tử thấp hơn cũng cười hì hì nói: "Tiểu nương tử đến mua sách à? Có cần ta giúp tham khảo không?”