Mà loại gạo vỡ và bột mì đen trước đây trong tiệm gạo có đã sớm bị người ta tranh nhau mua hết.
Cố Tâm Nguyệt lo giá cả còn tăng nữa, liền trực tiếp đặt 200 cân gạo tẻ, 200 cân bột mì trắng, thêm 50 cân đậu tương và 50 cân đậu đen.
Nàng cũng nhờ tiệm gạo sau khi trời tối trực tiếp giúp chuyển đến nhà mình.
Mua xong lương thực, trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt lại mua không ít rau và thịt ở đầu chợ phía đông, lúc này nàng mới hài lòng trở về.
Cố Tam Thanh đi theo suốt một đường đã sớm tê liệt.
Về đến thôn, trước tiên Cố Tâm Nguyệt đi theo tam ca trở về nhà họ Cố, nói chuyện mua chăn bông và bồng với Hứa Thị.
Mặc dù Hứa Thị đau lòng không chịu được, nhưng nghĩ đến cái chăn mỏng phơi ngoài trời gió thổi là bay, vẫn nghiến răng gật đầu.
Bốn nhà, mùa đông đều chỉ có một cái chăn bông vừa mỏng vừa cứng, mỗi mùa đông đều phải liều mạng đắp thêm quần áo lên mới miễn cưỡng giữ được chút ấm áp.
Cái chăn này biết nên cho ai không cho ai?
Chi bằng mỗi nhà một cái là công bằng nhất! Huống chi Tâm Nguyệt đã đặt cọc rồi.
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến sau này còn phải nhờ cha và ca ca đi giúp đào hầm chứa, nên khi nói tới giá tiền, nàng chỉ nói là đã tiêu 4 lượng bạc, phần lẻ 280 văn thì không nhắc đến.
Chuyện chẵn bông và áo bồng mùa đông đã giải quyết xong.
Hứa Thị lại không nhịn được hỏi về lương thực: "Tâm Nguyệt, hôm nay các con đến tiệm gạo ở trấn trên hỏi giá rồi à?"
"Vâng, bây giờ bột mì trắng tăng lên 15 văn, gạo tẻ tăng lên 16 văn." Lúc mua, Cố Tâm Nguyệt vốn đã nghĩ đến nhà họ Cố có thể sẽ cần nên đề nghị: "Con sợ giá cả còn tăng nữa nên đã đặt trước 200 cân, lát nữa tiệm gạo sẽ đưa đến, mẫu thân có muốn chia một ít không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-121.html.]
"Được, nhà còn khá nhiều thóc, ta muốn 50 cân gạo tẻ, thêm 50 cân bột mì trắng nữa." Hứa Thị nói xong liền đi lấy bạc.
Cố Tâm Nguyệt không từ chối: "Được, khi trời tối bảo đại ca và tam ca ởi gánh, lúc đó mang luôn cái mền cũ của con sang, cái mền đen của mẫu thân trước đây dùng với bột mì trắng thật phí."
"Được."
Sau khi Cố Tâm Nguyệt dặn dò Hứa Thị xong, lúc nàng trở về nhà, trời đã không còn sớm nữa.
Nàng vừa đẩy cửa ra, Tống Dập đang dẫn hai hài tử ở trong sân dọn nấm hương và thóc ra phơi lại.
Sáng nay, chăn bồng và áo bông cũ Cố Tâm Nguyệt lấy ra phơi cũng đã được cất vào nhà,
Trong lòng Cố Tâm Nguyệt khá hài lòng.
Cũng được, nam nhân này không quá vô dụng.
Thấy Cố Tâm Nguyệt về, Tử Du vội chạy tới: "Mẫu thân, sao bây giờ mẫu thân mới về? Chăn đã được giặt sạch và phơi khô rồi, con ngửi rồi, không còn mùi gì nữa."
"Thật không? Tử Du giỏi quá." Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu Tử Du.
Nàng quay sang giải thích với Tống Dập: "Hôm nay ta và tam ca đi lên trấn trên, đặt hai cái chăn bông lớn, lại mua thêm bông, mỗi người chúng ta may một cái áo bông để mặc mùa đông. "
"Được, vất vả cho nàng rồi." Tống Dập mỉm cười cúi đầu đáp lại.
Không vất vả, ai bảo ta đến đây là để trả nợ.
Cố Tâm Nguyệt vô thức lầm bẩm trong lòng, sau đó vô thức đưa tay sờ mũi.
Nàng có chút ngượng ngùng nói tiếp: "Cái kia, hôm nay đi trấn trên, ta có ghé qua tiệm gạo, thấy giá lương thực bây giờ đã tăng không ít nên ta vội vàng tích trữ một ít, lát nữa trời tối tiệm gạo sẽ cho người đưa đến, ngày mai cha và đại ca sẽ sang đây giúp chúng ta đào một cái hầm ngầm trong sân, cũng tiện cho chúng ta tích trữ lương thực."