Xuyên thư 70: Mặt lạnh quân thiếu hàng đêm tẩy khăn trải giường - 167

Cập nhật lúc: 2025-08-03 01:01:21
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy cả khoa trưởng Vương và trưởng đoàn Lương đều bênh vực Ôn Ninh, biểu cảm của Chu Phương kinh ngạc đến cứng đờ. Trong đầu cô “ong” một tiếng, mặt đỏ bừng như đánh hàng trăm cái tát. Sao thể? Sao thể chứ? Ôn Ninh nhảy sông ? Sao thể tiếp xúc với trưởng đoàn Lương?

“Trưởng khoa Chu, cô trách oan đồng chí Ôn Ninh, cô cần xin ?” Khoa trưởng Vương Chu Phương, ánh mắt đầy áp lực.

Trưởng đoàn Lương cũng sang Chu Phương, vẻ mặt bình thản.

Chu Phương tức đến mức sắp phát nổ, nhưng vẫn nén , ngoan ngoãn như cháu. Cô giỏi đến cũng dám lỗ mãng mặt lãnh đạo. Mặt đỏ bừng, cô về phía Ôn Ninh, cam tâm tình nguyện : “Xin, xin .”

Ôn Ninh khẽ gật đầu với cô : “Hiểu lầm giải quyết là .”

Khoa trưởng Vương : “Tiểu Ôn, cháu cứ báo cáo trực tiếp với .”

“Vâng, khoa trưởng Vương.” Ôn Ninh mỉm đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay một màn kịch , cuối cùng cũng thoát khỏi Chu Phương .

món nợ của cô và Chu Phương vẫn xong, cô sẽ từ từ tính. Hôm nay tạm thời chỉ đến thôi.

Cổng đoàn văn công

Hôm nay Ôn Ninh và Chu Phương loạn một trận, diễn xuất tốn sức. Nhân tiện nhà in để in tài liệu, cô phòng việc nữa, mà cầm tài liệu thẳng khỏi đoàn văn công.

Vừa bước khỏi cổng lớn, một bóng quen thuộc xuất hiện mặt, kèm theo giọng trầm thấp, lạnh lùng: “Ninh Ninh.”

"Lục Tiến Dương!"

Ôn Ninh ngọt ngào gọi một tiếng, ánh mắt sáng lấp lánh, như chim non về tổ mà dang rộng hai tay, chạy về phía . Chạy nửa đường, chợt nhớ đây là thập niên 70, cảnh ôm ấp giữa đường là phong tục bại hoại, cô liền thu tay , đổi thành hai tay chắp lưng, chậm rãi thong thả bước đến mặt .

"Anh về từ lúc nào ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-70-mat-lanh-quan-thieu-hang-dem-tay-khan-trai-giuong/167.html.]

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt linh động rạng rỡ từ xuống . Cô phát hiện mặt gầy một chút, càng nổi bật những đường nét góc cạnh, ngũ quan sắc sảo. Cằm lấm tấm râu xanh lơ, khiến gương mặt vốn cao lãnh thêm chút vẻ phong trần, ngang tàng.

Lục Tiến Dương đến yết hầu khẽ nuốt, bụng căng cứng. Anh cố gắng kiềm chế xúc động lập tức kéo cô lòng, giọng khàn khàn đáp: "Anh về lâu."

Anh chỉ kịp về căn cứ tắm rửa, một bộ quần áo sạch sẽ, vội vàng đến gặp cô ngay. Anh liếc đồng hồ đeo tay, đúng giờ cơm trưa, bèn hỏi: "Em ăn cơm ?"

Ôn Ninh chớp chớp mắt, lắc đầu: "Chưa ạ, còn thì ?"

Lục Tiến Dương cũng lắc đầu: "Chưa."

Khóe môi Ôn Ninh cong lên một đường, : "Vậy, chúng ăn cơm nhé?"

"Được." Môi mỏng Lục Tiến Dương khẽ nhếch, "Đi tiệm cơm quốc doanh ?"

"Vâng." Ôn Ninh đưa tay vuốt nhẹ b.í.m tóc của , theo Lục Tiến Dương về phía bên đường.

Hai một trái một , ở giữa nghiêm ngặt giữ cách hơn 1 mét. Thoạt cứ ngỡ là hai xa lạ, nhưng thời đại , các cặp đôi đường đều như . Họ dám dựa quá mật, càng thể nắm tay ôm ấp giữa đường. Nếu , đội phòng vệ đeo băng đỏ sẽ đột nhiên từ một góc phố nào đó xông , tóm lấy các cặp đôi trẻ để tra hỏi một trận.

Hai đến chiếc xe Jeep. Lục Tiến Dương vẫn như cũ vòng sang ghế phụ, giúp Ôn Ninh mở cửa xe. Chờ cô trong, đóng cửa xe mới tự ghế lái.

Xe khởi động, lăn bánh đường cái.

Ở bên ngoài, Lục Tiến Dương còn thể kiềm chế , nhưng khi trong xe, "địa bàn" của , nhịn nữa. Một tay nắm vô lăng, tay còn tự nhiên vươn sang ghế phụ. Đầu tiên là đầu ngón tay chậm rãi tiến gần đến tay Ôn Ninh, khẽ chạm , đó những ngón tay xương xẩu rõ ràng mở , đan kẽ ngón tay cô, tự nhiên nắm chặt lấy mười ngón tay cô.

Da thịt chạm , sự tiếp xúc lâu khiến đáy lòng cả hai đều run lên. Dường như một dòng điện từ lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, cả hai đều cảm thấy tê dại.

Ôn Ninh đầu Lục Tiến Dương, lúc Lục Tiến Dương cũng đầu . Ánh mắt chạm trong khoảnh khắc, n.g.ự.c hai run lên, cơ thể kìm mà trào một loại xúc động. Một loại...

Lục Tiến Dương khẽ xoay vô lăng, chiếc xe đổi hướng. Con đường bên ngoài càng lúc càng ít , cuối cùng xe dừng ở một khu rừng nhỏ vắng vẻ ngoại ô. Xung quanh là cây cối, tĩnh lặng đến mức chỉ thỉnh thoảng vài tiếng chim kêu.

Loading...