Tuy nhiên, Tần Lan nhanh chóng nhận gì đó . Mất tích sáu ngày ư? ba ngày cô còn thấy Tiểu Ôn ở bệnh viện, lúc đó Tiểu Ôn ở cùng với trưởng đoàn Lương, nhận nhiệm vụ khẩn cấp, phái Ký tỉnh mà! Chuyện hiểu lầm gì chăng? Tại tin đồn Tiểu Ôn rơi xuống sông mất tích?
Trực giác của phụ nữ mách bảo Tần Lan rằng điều gì đó mờ ám ở đây. Cô bình thản : “Mấy ngày nay trực đêm, về nhà, còn Chấn Quốc thì công tác ở nơi khác , chuyện trong nhà thực sự nắm .”
Tưởng Tĩnh nghĩ nhiều, kể hết những gì cho Tần Lan, nhưng bỏ qua tình hình của Hướng Binh, chỉ nhắc đến tên của .
Kể xong, đợi Tần Lan phản ứng, cô liền nhanh nhảu : “A Lan, đến cầu xin tha thứ cho Thụy Thụy, sợ Tiểu Ôn chịu thiệt. Giờ Tiểu Ôn cũng còn nữa . Hay là gật đầu tha cho Thụy Thụy một , ?”
“ thật sự còn cách nào mới mặt dày đến tìm . Cậu những ngày qua sống thế nào . Chỉ vì Thụy Thụy cải tạo mà liệt nửa , bố lên cơn đau tim tái phát, chị dâu thì ốm, trai . Làm mà một thể chăm sóc ba chứ? Cả nhà chỉ trông cậy một . Ngày nào cũng chăm sóc bệnh, tan cũng chăm sóc bệnh, mỗi đêm chỉ ngủ vài tiếng. cũng thể cầm cự bao lâu nữa, khi nào đó cũng nhắm mắt, xuôi tay mà c.h.ế.t vì kiệt sức mất.”
Tưởng Tĩnh vẫn theo đường cũ, kéo Tần Lan than thở, vẻ mặt mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần cứ như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Tần Lan hiểu rõ bản chất cô là thế nào, đương nhiên mắc bẫy. Bây giờ trong lòng cô chỉ nghĩ đến Ôn Ninh. Một đang yên lành tại tự nhiên nhảy xuống sông? Trừ khi gặp chuyện gì đó, hoặc ép. Hướng Binh, đồng nghiệp cùng cô đến Hoài Sơn, vấn đề gì ? Có bắt nạt Ôn Ninh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-70-mat-lanh-quan-thieu-hang-dem-tay-khan-trai-giuong/157.html.]
Không , tìm hỏi thăm kỹ về Hướng Binh mới .
Tưởng Tĩnh thấy Tần Lan vẻ suy tư, khẽ huých tay cô, sốt ruột thúc giục: “A Lan, , một câu chứ. Chỉ còn vài ngày nữa là Thụy Thụy nông trường biên cương , thể chần chừ nữa.”
Tần Lan lấy tinh thần, trả lời trực tiếp câu hỏi của cô mà hỏi : “Cái Hướng Binh đó ở Đoàn văn công tiếng tăm thế nào?”
Tưởng Tĩnh sốt ruột cầu xin cho cháu trai, vứt hết lời dặn dò của chị dâu cả là nhắc đến tình hình cụ thể của Hướng Binh. Tần Lan hỏi, cô vội trả lời: “Cái Hướng Binh đó tiếng tăm . Cậy bố quan trong quân khu, thiếu giở trò với các nữ đồng chí. Cứ như một tên biến thái, nhắm ai là buông tha, cho đến khi cho con gái nhà mất hết danh dự…”
Tưởng Tĩnh cứ thế ngừng, tuôn hết những chuyện từ chị dâu cả Chu Phương cho Tần Lan. Tần Lan càng nhiều thì mặt càng sầm .
Tưởng Tĩnh chủ đề chính: “A Lan, chuyện của Thụy Thụy, xem…”
Lần Tần Lan tránh né nữa, thái độ kiên quyết: “Xin , chuyện của Tưởng Thụy, là trong cuộc, tư cách và quyền hạn để tha thứ . Hơn nữa, thực sự vi phạm pháp luật, nên chịu sự trừng phạt.”
Tưởng Tĩnh ngờ hụt , hai đến cầu xin Tần Lan mà kết quả vẫn . Cô tức vội, năng lấp liếm: “Sao thể tha thứ cho Tưởng Thụy? Còn cái tên Hướng Binh cũng bắt nạt Ôn Ninh đấy thôi, bảo công an bắt ?!”
“Sao Hướng Binh bắt nạt Ôn Ninh?” Tần Lan sa sầm mặt, hỏi .
Tưởng Tĩnh “a” lên một tiếng, khinh bỉ cong môi: “Con bé Hoài Sơn cùng xe với Hướng Binh, ở đường vắng chỉ trai đơn gái chiếc. Mà Hướng Binh là một tên biến thái dê xồm, dùng đầu ngón chân cũng nếu giở trò với Ôn Ninh thì con bé nhảy xuống sông? Chắc chắn là mất hết trong sạch nên còn mặt mũi nào mà sống tiếp!”
Trong bệnh viện ai cũng Tần Lan và Tưởng Tĩnh là bạn , một là bác sĩ, một là y tá, bao giờ thấy hai đỏ mặt với . Giờ bỗng nhiên thấy Tưởng Tĩnh lớn tiếng với Tần Lan, lập tức tò mò, vểnh tai , lén lút liếc .