Ôn Ninh vẫn đất, khoác chiếc áo của Lục Tiến Dương. Quần áo bên trong vẫn còn ướt, dính dấp khó chịu. Hơn nữa, trời càng về tối, nhiệt độ khí càng hạ thấp. Nếu nhiễm lạnh thì ? Cô còn đến Hoài Sơn để chụp ảnh nữa, lỡ mà chậm trễ nhiệm vụ, Chu Phương cớ hãm hại cô.
Nghĩ đến đó, Ôn Ninh thấy tức. Suýt mất cả danh dự, mà vẫn . Cô chỉ chửi thề!
Thôi, việc cấp bách là khô quần áo. Ôn Ninh quanh, nhớ hình ảnh nhóm lửa trong phim tài liệu sinh tồn, định tìm cành cây khô để đốt lửa.
“Em tìm gì ?” Lục Tiến Dương thấy cô quanh, hỏi.
Ôn Ninh thật thà đáp: “Tìm đồ nhóm lửa ạ.”
Lục Tiến Dương liếc cô một cái, chỉ cái lều ở cách đó xa: “Em trong quần áo , kẻo cảm.”
Ôn Ninh cũng , nhưng cô mang theo.
Lục Tiến Dương như suy nghĩ của cô, dẫn cô đến bên lều, cúi lấy một chiếc ba lô hành quân. Anh lục tìm đồ, : “Mặc tạm đồ của .”
Ôn Ninh tưởng mang nhiều quần áo, như áo cộc tay chẳng hạn, ai ngờ chỉ đưa cho cô một chiếc áo ba lỗ màu đen.
“Mặc tạm .” Lục Tiến Dương .
Ôn Ninh chiếc áo ba lỗ màu đen tuyền, đưa tay nhận lấy, làu bàu: “Màu đen trông xui xẻo quá.”
“Hả?” Lục Tiến Dương nhướng mày, tưởng nhầm. vẻ mặt cô, rõ ràng là đang chê chiếc áo ba lỗ màu đen. Lục Tiến Dương nhếch môi, : “Vậy em màu gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thu-70-mat-lanh-quan-thieu-hang-dem-tay-khan-trai-giuong/137.html.]
Ôn Ninh tiện miệng : “Có màu trắng ạ?”
Lục Tiến Dương sững một giây, trầm giọng : “Có.”
Sau đó, nhanh chóng đến bờ sông, xách chiếc áo ba lỗ màu trắng mà cởi khi nhảy xuống sông. Anh đưa cho Ôn Ninh, đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng, ý bảo cô cầm lấy: “Anh mặc , em ?”
“Mới sáng nay.” Lục Tiến Dương thêm.
Ồ? Ôn Ninh tròn mắt ngạc nhiên, ngờ "" là chiếc áo mặc. Phản ứng đầu tiên của cô là, liệu mùi mồ hôi ? Cô thích mùi mồ hôi của đàn ông. Nghĩ , cô đưa tay nhận lấy chiếc áo, đưa lên mũi khẽ hít một . Ừm, mùi mồ hôi, chỉ mùi bột giặt thoang thoảng hòa với mùi nắng. Khá dễ chịu. Cô lập tức thả lỏng, hít sâu thêm vài nữa.
Lục Tiến Dương động tác của cô, chỉ cảm thấy n.g.ự.c và lưng cùng lúc dấy lên một cảm giác tê dại, cứ như cô đang hít hà chính cơ thể . Yết hầu khẽ nuốt, ánh mắt cô càng thêm sâu sắc.
Ôn Ninh để ý, ngửi vài xong, cô hài lòng ôm chiếc áo ba lỗ trong lều đồ. Cô cởi bỏ áo n.g.ự.c và áo sơ mi ướt sũng bên trong, mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng . quần vẫn ướt, đặc biệt là chiếc quần lót nhỏ xíu dính , cảm giác thật khó chịu, cẩn thận còn thể nhiễm trùng. Cô dứt khoát cởi luôn quần ngoài, khoác tạm chiếc áo của Lục Tiến Dương bên ngoài. May mà chiếc áo khoác đủ rộng, chiếc áo ba lỗ cũng khá dài, vặn che đến mông.
cảm giác "thả rông" bên thật kỳ lạ. Cô đành nhờ Lục Tiến Dương: “Anh, mang theo quần đùi ? Có thể cho em mượn một cái ?”
Cô thầm thấy thật may mắn vì Lục Tiến Dương thói quen giữ gìn vệ sinh. Dù huấn luyện dã ngoại, ba lô hành quân thể mang nhiều đồ, nhưng quần áo giặt vẫn là thứ nhất định mang theo.
Lát , Lục Tiến Dương quả thật tìm cho cô một chiếc quần đùi. Quần lót nam dạng đùi, màu đen tuyền, dây chun quần còn là loại luồn dây rút. Nó giống với quần lót ở đời . Sờ kỹ và kỹ, cô sẽ phát hiện đây hàng sản xuất trong nước, mà là hàng nhập khẩu từ Liên Xô.
Ôn Ninh thầm nghĩ Lục Tiến Dương đúng là ăn chơi, đến cả quần lót cũng dùng hàng nhập khẩu. công nhận, chất vải sờ thoải mái, trơn và mềm mại, giống chất vải modal ở thời .
Ôn Ninh còn bận tâm đến chuyện hổ khác biệt giới tính. Dù thì mặc vẫn hơn là “thả rông”. Cô chút do dự mặc chiếc quần lót , đó lấy một chiếc kẹp tóc để kẹp chặt cạp quần. Giờ thì , bên trong mặc áo ba lỗ và quần lót, bên ngoài khoác áo khoác. Cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ướt sũng khó chịu .
Cô thì thoải mái, nhưng cơ thể Lục Tiến Dương căng cứng khó chịu. Chỉ cần tưởng tượng Ôn Ninh đang mặc quần áo của , cơ bắp đều cứng như tấm ván sắt. Anh khoác chiếc áo ba lỗ màu đen lên , cơ bắp cuồn cuộn, trông như sức mạnh vô tận.