
Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu
- Cập nhật
- 1 giờ trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Yến Kinh Hoan
- Thể loại
- Ngôn TìnhCổ ĐạiNữ CườngHEXuyên KhôngĐiền VănDị NăngNgọt
- Team
- Gà Mái Leo Núi
- Lượt xem
- 1,758
- Yêu thích
- 1
- Lượt theo dõi
- 1
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
"PS: Nữ chính bộ ngầu hài, Ad mê lắm luôn 😚. Nếu các bạn cũng thấy ghiền thì nhớ để bình luận nhé!"
Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – mà mở mắt thấy bản xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu nức tiếng ở huyện Đông Ninh.
Tưởng vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu:
Phu quân tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ liên lụy, chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng khỏi nhà, một đồng cũng bố thí.
Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai hầu thất thần nương . Ba chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, còn nổi một hạt gạo – đói đến mức cũng tiếng bụng réo.
Thương Vãn sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó tính là gì? Nàng xách giỏ tre núi, tay bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – một món nào thoát khỏi tay nàng!
Kẻ tiền tới bắt nạt?
Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút?
Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh!
Dựa linh tuyền trong gian, nàng bắt đầu xây dựng cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu , mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường giàu ai ngăn nổi!
Thổ phỉ cản đường? Đánh!
Sơn tặc cướp bóc? Đánh!
Tiểu nhân giở trò lưng? Tiếp tục đánh!
Mà chỉ nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới liền lao lên , một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to:
“Không ức hiếp nương !”
Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng tay tàn nhẫn vô tình, chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi lau sạch vết máu giày – đôi giày do nương tử tặng, thể để dính bẩn.
Hai hầu theo cũng tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi ! Mấy việc đánh , cứ để bọn lo!”
Thương Vãn khoanh tay một đám tranh trận vì , chỉ đành xoa cằm cảm thán:
— Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp!
