An Cửu có lý do để nghi ngờ, chắc chắn Bùi Tễ đã đắc tội chị họ cô, cũng chính là An Nguyệt, tác giả cuốn "Nhất kiếm phi sương".
Nếu không thì sao Bùi Tịch trong sách lại thảm như vậy, còn là một nguỵ công tử trong ngoài không đồng nhất?
Sau một thời gian ngắn ở chung, An Cửu phát hiện, Bùi Tễ hiện thực có rất nhiều điểm khác với Bùi Tịch trong sách.
Nhất là tính cách của anh, hầu như phá vỡ toàn bộ.
Bùi Tịch trong sách bề ngoài trời quang trong sáng nội tâm lại hung ác ngoan độc, hiện thực anh lại tao nhã, khiêm tốn nhã nhặn, chính thức là công tử thế gia trước sau như một.
Có thể thấy từ việc An Nguyệt viết An Cửu trong sách, còn cố ý đắp nặn cô thành nữ phụ ác độc n.g.ự.c to mà não yêu đương, ai đắc tội cô, cô liền ghi tên vào danh sách trả thù.
Không chỉ viết thành nhân vật phản diện, còn muốn cố gắng bôi đen đối phương, dùng cách này để phát tiết mối hận trong lòng.
An Cửu nói bóng nói gió, Bùi Tễ liền hỏi vấn đề này.
"Chị họ của em? An Nguyệt?" Không ngờ Bùi Tễ lập tức nói ra tên An Nguyệt.
An Cửu hơi nhướng mày: "Anh biết chị ta?"
Cô nhẹ nhàng đặt tay xuống, d.a.o nĩa va vào đĩa sứ phát ra tiếng leng keng.
Giây tiếp theo, chén đĩa trước mặt đã được đối phương đổi, người đàn ông đối diện đưa đĩa của mình qua, bít tết bên trong được cắt thành từng miếng nhỏ đều đặn, vừa miệng.
Bùi Tễ nhẹ giọng bổ sung: "Chưa hề động qua, sạch đó."
An Cửu: "..."
Lúc này hai người gặp nhau đã là sau bảy ngày, hôm qua Bùi Tễ mới từ nước ngoài về, trực tiếp đáp xuống Tân Thành.
Vài ngày trước, cả hai một mực nói chuyện phiếm qua điện thoại, đây là lần thứ hai gặp nhau.
Bùi Tễ đã đặt một nhà hàng ở bờ biển Tân Thành, nhà hàng nằm trên tòa nhà cao tầng, xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy bãi biển với ánh hoàng hôn phía xa, cùng với những đám mây đỏ rực ở chân trời, bên kia thì là cao ốc chọc trời san sát nối tiếp nhau.
Cuộc hẹn đầu tiên, anh xác nhận có chút khẩn trương, thấy An Cửu vẫn nhìn anh, mới phản ứng lại cô đang hỏi gì.
"An Nguyệt..." Anh vô thức cau mày, tựa hồ có chút xoắn xuýt, bộ dáng có lời muốn nói, nhưng lại khó nói ra.
An Cửu thấy vậy ngược lại càng có hứng thú, chậm rãi đưa một miếng đồ ăn vào miệng, hỏi: "Khó nói ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-340-ngoai-truyen-3.html.]
Bùi Tễ hơi ngước mắt lên, nhìn cô gái vui vẻ dạt dào trước mặt, lơ đãng có chút hoảng thần.
Cô bây giờ giống hệt với cô trong trí nhớ, ngoại trừ kiêu ngạo ở khóe mắt đuôi mày đã bớt đi, thêm vẻ quyến rũ và quý phái hơn.
Nếu trong trí nhớ cô là một đại tiểu thư rất không nói đạo lý, thì cô hôm nay, chính là tiểu công chúa cao quý, cư xử đầy nhàn nhã.
Những ngày nay, Bùi Tễ cũng đã ngầm thăm dò, muốn biết cô có nhớ anh hay không.
Tuy nhiên, kết quả khiến anh thất vọng.
Theo thái độ An Cửu đối với anh, tựa hồ cô đã hoàn toàn quên, không còn ký ức về quá khứ.
Tuy nhiên thất vọng qua đi, Bùi Tễ lại lập tức sinh ra một tia may mắn ti tiện.
May mắn cô không nhớ, không nhớ cũng tốt, nếu nhớ, liệu cô có còn hận anh không?
Anh nhớ hết thẩy, mà cô như một tờ giấy trắng, để anh có thể nhớ những bài học, một lần nữa bắt đầu lại với cô, một lần nữa miêu tả tương lai của họ.
Chỉ là suy nghĩ này, trái ngược với bản tính của Bùi Tễ, khiến anh bị dày vò và bất an.
"Không phải chứ, vấn đề này khó trả lời đến vậy sao?"
Giọng nói thanh thuý của cô gái kéo Bùi Tễ thoát khỏi dòng suy nghĩ xa xôi, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Xin lỗi, vừa rồi có chút thất thần."
Dừng một chút, dưới ánh mắt sáng ngời của cô gái, anh không tự giác rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi không quen An Nguyệt, chẳng qua là biết thôi, trước đây... cô ta đã làm ra vài chuyện không hay..."
Bùi Tễ không có tính nói xấu sau lưng người khác, cho dù hành vi của đối phương vượt quá giới hạn của anh, anh vẫn sẽ không phán xét họ.
Vì vậy lời nói có chút ngập ngừng, có phần khó khăn.
An Cửu nghe vậy nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ thích thú: "Chuyện không hay? Chuyện gì không hay?"
Thấy mặt người đàn ông lộ vẻ khó xử, tựa hồ khó có thể mở miệng, An Cửu cũng không ép anh nói, tự mình đoán: "Chẳng lẽ chị ta theo đuổi anh?"
Bùi Tễ im lặng, hiển nhiên là tư thái cam chịu.
An Cửu nhìn biểu tình của anh, nói: "Không riêng gì theo đuổi? Chị ta còn làm cái khác?"
Bùi Tễ khẽ gật đầu: "Ừ."