Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối - Chương 339: Ngoại truyện 2
Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:26:37
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão gia thân thể vẫn còn cường tráng, nếu kiên trì thêm mấy năm nữa, chờ An Cửu rèn luyện bản lĩnh, tương lai cô sẽ là người cầm lái An gia, gần như ván đã đóng thuyền.
Cho nên An Cửu mới có thể bình tĩnh như vậy khi đối mặt với An Khánh.
Dù sao đều là châu chấu sau thu*, không còn mấy hơi thở.
* Châu chấu sau thu: một phần trong câu 秋后的蚂蚱,蹦达不了几天了 (châu chấu sau thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu)
Điện thoại lại rung lên, đối phương đã trả lời tin nhắn trong vài giây.
Bùi Tễ: Đúng vậy, vừa mới hạ cánh xuống nước M, sắp đến viện nghiên cứu, chúng tôi nghiên cứu phát minh loại thuốc mới, gần đây đang trong giai đoạn thử nghiệm, tôi đến thăm một chút.
Bùi Tễ: [Hình ảnh]
An Cửu ấn mở hình ảnh, là ảnh sân bay, quả nhiên là vừa xuống máy bay, còn chưa qua cổng.
Hạ cánh liền báo tin cho cô ngay?
Cô mím môi, có chút buồn cười, người này có biết mình có chút lộ liễu không?
Giọng của Trịnh Lam vẫn văng vẳng bên tai: "Tuy nói như vậy, nhưng quan hệ của bọn họ xác thật rất rộng, Bùi gia thần bí như vậy, chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, vậy mà An Khánh có cách, cô có muốn liên lạc một chút?"
An Cửu hơi nhướng mắt, cười nhìn cô ấy một cái: "Bổn tiểu thư phải gấp như vậy sao?"
Trịnh Lam thoáng giật mình.
Xe đang lái ra khỏi gara ngầm, đèn đường trên nóc xe lóe lên, từng tia sáng xuyên qua kính chiếu lên mặt cô gái, lúc sáng lúc tối.
Khuôn mặt cô thoạt nhìn rất trẻ, làn da trắng nõn như bóp ra nước, mái tóc màu hạt dẻ được uốn xoăn buông xuống vai, lông mi dài, da trắng môi đỏ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khuôn mặt cũng tràn đầy khí chất của đại thiểu thư hào môn.
Thực sự là xinh đẹp kinh người.
Nhưng không chỉ xinh đẹp, Trịnh Lam theo cô nửa năm, cũng biết rõ năng lực của cô hơn ai hết.
Cô ấy chợt mỉm cười: "Không sai, với năng lực của cô, đâu phải dùng tới."
Với khả năng của tiểu thư, chỉ qua vài năm, đều là người khác nịnh bợ cô, đâu cần cô đi đút lót người ta?
Nhưng An Cửu lại lắc đầu: "Không phải năng lực."
Trịnh Lam không hiểu: "Vậy đó là gì?"
An Cửu không nói nữa, đôi mắt rũ xuống, móng tay sơn màu hồng nhạt nhẹ nhàng gạt màn hình điện thoại.
Đương nhiên là vì, có người đang theo đuổi.
An Cửu: Anh quen chú ba của tôi?
Dù không quan tâm, nhưng vẫn muốn biết.
Bùi Tễ: Không quen, trước đây từng gặp một lần trong bữa tiệc, có giao lưu.
An Cửu hiểu ý, không muốn tiếp tục chủ đề này.
Cô không muốn nói chuyện nữa, đối phương qua một lúc không nhận được hồi âm, lại gửi tới một tin nhắn.
Bùi Tễ: Quan hệ giữa em và ông ta không tốt sao? Nếu không tốt lần sau tôi sẽ không gặp ông ta nữa.
An Cửu đọc tin nhắn, không khỏi thở dài.
An Cửu: Làm sao anh biết quan hệ giữa tôi và ông ta không tốt?
Bùi Tễ:......
Một lúc sau, ngay khi An Cửu nghĩ anh sẽ không trả lời nữa, điện thoại rung lên.
Bùi Tễ: Vừa cho người kiểm tra thông tin gia đình em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-339-ngoai-truyen-2.html.]
Bùi Tễ: Nếu em không thích, sau này sẽ không làm vậy nữa.
Bùi Tễ: Xin lỗi, tôi không muốn giấu em, tôi chỉ... muốn hiểu em hơn.
An Cửu không nhịn được nữa, gần như tưởng tượng ra cảnh người đàn ông đứng ở sân bay một bên gọi điện cho người điều tra An gia, một bên lo lắng gửi tin nhắn hình ảnh cho cô.
Chuyện gì xảy ra vậy, dễ thương không thể giải thích được.
Hay là nói, do trước đây hậu quả của việc che giấu quá nghiêm trọng, nên bây giờ để lại bóng ma tâm lý nặng nề?
An Cửu: Bùi tiên sinh, có phải trước kia anh chưa từng làm quen với cô gái nào?
Bùi Tễ:......
Bùi Tễ: Chưa từng.
An Cửu: Chưa từng cái gì?
Bùi Tễ: Chưa từng hỏi thông tin liên lạc của cô gái khác, cũng chưa từng làm quen.
An Cửu: Vậy tôi là người đầu tiên? Thật vinh hạnh.
Bùi Tễ: Không, là vinh hạnh của tôi.
An Cửu: Vinh hạnh gì?
Bùi Tễ: Vinh hạnh có thể gặp em.
An Cửu hơi nhướng mày, người này nói chuyện thật êm tai, nếu không phải cô biết được nội tình, chắc chắn anh không lừa gạt cô, có lẽ sẽ cho rằng anh là một thanh niên phong lưu nào đó.
Mặc dù vậy, khóe miệng cô lại nhếch lên một độ cong hứng thú, dù bận vẫn ung dung trả lời: Anh biết không? Anh nói chuyện phiếm với tôi như vậy, thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Bùi Tễ: Hiểu lầm gì?
An Cửu: Hiểu lầm... anh đối với tôi vừa gặp đã yêu.
Bùi Tễ: Có lẽ đó không phải hiểu lầm thì sao?
An Cửu: Bùi tiên sinh, anh biết anh đang nói gì không?
Hồi lâu đối phương không trả lời, An Cửu đợi một lúc, còn tưởng rằng anh hối hận vì quá vội vàng, không ngờ điện thoại lại tiếp tục rung lên, hiển thị cuộc gọi WeChat từ "Bùi Tễ".
An Cửu sửng sốt một chút, lập tức nghe điện thoại dưới ánh mắt tò mò của Trịnh Lam, áp điện thoại vào tai.
Lúc đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn mơ hồ xung quanh.
An Cửu "Alo" một tiếng.
"An tiểu thư."
Giọng nam trầm thấp vang lên, đặc biệt rõ ràng trong khung cảnh ồn ào, giống như tiếng búa gõ vào trái tim.
Tựa hồ yết hầu anh lăn lăn, không biết có phải quá mức khẩn trương hay không, tiếng nói phát ra trở nên khàn khàn: "Tôi biết bây giờ nói những lời này với em là quá mức mạo muội, quá thiếu tôn trọng và quá tuỳ tiện, có lẽ em sẽ hoài nghi nhân phẩm của tôi, nhưng vẫn là câu nói kia, tôi không muốn lừa em, càng không muốn che giấu phần tình cảm này—— "
Nếu không phải còn có lịch trình, nếu không phải đã hạ cánh đến nước ngoài, có lẽ anh đã không khống chế nổi bản thân mà thất lễ trước mặt cô.
Trong biển người tấp nập, người đàn ông trường thân ngọc lập đứng dưới mái vòm trong suốt, vô số người đi qua anh, đều có thể thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia, là đôi mắt đang đỏ lên.
Nhưng giọng nói của anh lại trầm ổn như vậy, chắc chắn như vậy, không chút do dự.
"Xin đừng hoài nghi, tôi đích xác, vừa gặp đã yêu em."
Có máy bay cất cánh, một tiếng gầm lớn vang lên, giọng khẩn cầu trầm thấp của anh chưa từng bị tiếng ồn át đi, xuyên qua đại dương, thiên sơn vạn thuỷ, truyền đến tai cô.
"Xin em hãy cho phép, để tôi theo đuổi em, nhé?"