Xuyên Thành Nhân Vật Pháo Hôi Bị Ghét Bỏ - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:55:27
Lượt xem: 0
Ông lão dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Ông ta tới khi phồn hoa, châm thêm lửa vào sự náo nhiệt này, sau đó lại rút lui trong sự nhộn nhịp.
Liễu Phất Y và Mộ Dao cũng đứng dậy, theo ông ta đi tới gian ngoài, gọi ông ta lại.
Ông lão mặc áo vải ngơ ngác quay đầu, khi tới gần có thể nhìn thấy nếp nhăn bên cạnh cái mũi đỏ bừng của ông ta và cái miệng hơi móm mém do bắt đầu rụng răng, phối hợp với một bộ quần áo đơn giản và lộng lẫy, trông rất buồn cười.
Đây cũng chỉ là một nghệ sĩ dân gian bị cuộc sống bào mòn.
Mộ Dao ánh mắt sáng tỏ, thầm lộ ra một chút sốt ruột: "Ta có thể hỏi ngài nghe được câu chuyện này ở đâu không?"
Giai thoại và tin đồn sau khi thêm mắm dặm muối cũng có thể thành một câu chuyện, nhưng rất nhiều chi tiết là chuyện riêng tư mà ông ta vẫn có thể nói tỉ mỉ như thế, như thể ông ta chính là người trong cuộc vậy.
Trong mắt ông lão lộ ra một chút ngạc nhiên và cảnh giác.
Liễu Phất Y tiến lên một bước: "Chúng ta không có ác ý, tại hạ là Liễu Phất Y..."
Trong chốn giang hồ, đa phần mọi người đều nghe tới uy danh của Liễu Phất Y và Cửu Huyền Thu Yêu Tháp, ông ta sợ hãi mở to hai mắt: "Liễu đạo sĩ?"
Vẻ mặt của Liễu Phất Y vẫn khiêm tốn và hòa nhã: "Ngài đừng sợ. Đạo sĩ bắt yêu chúng ta tới đây tra án, nghe được một vài manh mối từ chỗ ngài và có một số điều tại hạ không hiểu, mong ngài giải thích nghi hoặc."
"......" Ông lão trầm mặc, sau đó thở dài, chắp tay trước ngực, nói: "Lão đây dựa vào chút tài mọn này để kiếm sống, còn thỉnh hai vị đừng nói đi ra ngoài."
Liễu Phất Y chân thành đáp: "Đó là đương nhiên."
"Ban đầu lão đây làm người kể chuyện lang thang ở các phường trà, kể một số chuyện diễn nghĩa truyền kỳ. Mười mấy năm trước, kỹ quán nổi tiếng nhất gần phường trà đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, thiêu rụi sạch sẽ. Lão bản Lựu Nương c.h.ế.t oan uổng, các cô nương may mắn còn sống sót chạy trốn khắp nơi, thế là Hoa Chiết sụp đổ."
"Có người đã nhặt được một số đồ trang sức của trang sức nữ tử từ đống đổ nát, sau đó mang lên chợ bán với giá thấp để kiếm chút tiền."
"Khi đó, ta ở trên chợ mua được một bộ gương lược tinh xảo xinh đẹp, vốn định lấy về tặng cho bà nhà ta..." Ông ta do dự một chút: "Ai ngờ sau khi mở ra, vô tình phát hiện trong hộp có một ngăn lửng, ngăn lửng có gần trăm hạt châu trong suốt. Ta tò mò nên đã cầm lên xem, nhưng cầm không chắc, hạt châu rơi xuống đất vỡ nát, cùng lúc đó một đoạn hình ảnh chợt hiện lên trong đầu ta, như thể ta đã trực tiếp trải qua những việc này."
Mộ Dao thở dài không thành tiếng: "Là nước mắt của nữ tử. Lựu Nương nhận các cô nương vào nơi pháo hoa, lại còn thu thập ký ức đau buồn của họ." Nàng buồn bực nhéo mũi: "...... Lựu Nương này e rằng không phải tầm thường."
Liễu Phất Y không nói gì mà chỉ nắm tay an ủi nàng.
"Sau đó... Hoa Chiết đổi chủ và trở thành tửu lầu bình thường, ta bèn đi thử vận may, xâu chuỗi hình ảnh trong những hạt châu này cải biên thành truyện, không ngờ lại rất được chào đón... Ta cũng được lão bản chia phần, cuộc sống ngày càng sung túc hơn trước."
Trong lời nói của ông ta mang theo chút áy này, dường như cũng biết rằng buôn bán quá khứ bi thảm của người đã khuất không phải là một việc đúng đắn.
Chẳng qua, đương sự đã qua đời, không có ai truy cứu trách nhiệm.
"Câu chuyện về Mộ Dung có gì khác với những người khác không?" Mộ Dao truy vấn.
Vốn dĩ nàng chỉ nghe như một câu chuyện bình thường, cho tới khi nghe được câu "Mong đợi của ta và nàng, gọi là Tử Kỳ", nàng mới kinh hãi phát hiện bọn họ trùng hợp nghe được một đoạn này, không phải là ngẫu nhiên.
"...... Không dối gạt hai vị, hạt châu của Mộ Dung cô nương khác với những cô nương khác..." Trên mặt ông ta lộ ra vẻ sợ hãi: "Chỉ có hạt châu của nàng là đỏ như máu..."
- ---------
Đế cơ xách hộp đồ ăn đi ra, váy thêu chỉ vàng lấp lánh, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, cao quý ưu nhã.
"Điện hạ lại tới đưa cơm cho Thái Phi nương nương sao?" Thị vệ đối diện nàng lên tiếng, căng thẳng tới gần Đoan Dương.
Nghe đồn Đế cơ ngang ngược vô lý, nuông chiều tùy hứng. Nhưng mấy ngày nay, hắn thấy hình như không như vậy. Trên người nàng ta thậm chí có một sự... nữ tính mềm mại khác thường, luôn vô tình thu hút ánh mắt người khác.
Mấy ngày nay, Đế cơ mỗi ngày đều mang điểm tâm vào thăm Triệu thái phi, có vẻ rất hiếu thuận.
Đế cơ hơi nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ lương thiện, lại mang theo sự ưu nhã lười biếng không thể khinh nhờn, nàng ta bình thản mềm mại đáp: "Đúng vậy, mẫu phi nhớ bổn cung. Bổn cung cũng nhớ mẫu phi."
Thị vệ nói chuyện với nàng ta hơi đỏ mặt, cúi đầu tị hiềm, không nói nữa. Thị vệ đứng phía sau nàng lại âm thầm nhíu mày. Phía sau lưng áo hoa lệ tinh xảo màu hồng phấn của Đế cơ lấm tấm những vết bẩn màu đen.
Đó là cái gì? Hắn nghĩ thầm, thoạt nhìn còn tưởng là vết máu.
"Điện hạ." Một người thở hồng hộc từ phía sau đuổi tới, lão thái giám tóc bạc rối bù. Những sợi tóc trắng lóe sáng dưới ánh mặt trời, mặt đầy nếp nhăn, sưng phù và xương xẩu, bả vai không căng nổi bộ quan phục, nhìn vô cùng già nua.
"Từ công công?" Hai thị vệ cả kinh, đồng thanh nói.
Hơi thở Từ công công như kéo ống bễ, nhìn nàng ta chằm chằm, bỗng một giọt nước mắt đục ngầu chảy xuống từ gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta, tựa hồ kìm nén hồi lâu mới lấy hết can đảm, nói: "Điện hạ, ngài sao có thể... sao có thể đối với Thái Phi nương nương như vậy?"
"Ngươi nói cái gì, bổn cung nghe không hiểu." Đế cơ xách hộp đồ ăn, tới gần thị vệ một bước, cao quý mà nhu nhược, như dạ minh châu dễ vỡ trong hộp, cần được che chở.
Thị vệ tuốt kiếm bên hông, nhắc nhở: "Từ công công, không được vô lễ với điện hạ."
"Ngươi... Ngươi..." Từ công công ngón tay run rẩy chỉ về phía Đế cơ, đau đớn nói: "Điện hạ! Ô nha phản bộ*, dê con quỳ bú**, dù nương nương có nhiều sai lầm thì cũng là mẹ ruột của ngài, sao ngài có thể..."
*乌鸦反哺Người ta nói rằng khi những con quạ con lớn lên, chúng sẽ cho quạ mẹ ăn. Đó là ẩn dụ cho việc con cái lớn lên phụng dưỡng cha mẹ.
**phải biết ơn cha mẹ và kính trọng cha mẹ.
Đôi môi đỏ của Đế cơ khẽ nhếch, nàng ta nâng mắt lên, trong mắt mang ý cười thương hại: "Dĩ hạ phạm thượng..."
Môi đỏ khẽ mở, trong mắt dần dần kết băng, nhàn nhạt nói: "Tru."
Khi phun ra chữ này môi nàng ta khẽ chu lên, trông như một nụ hôn kéo dài.
"......" Thị vệ tay do dự đặt tay lên bao kiếm, kinh hồn táng đảm nhìn mặt Đế cơ.
"Không cần, lão nô sẽ hầu hạ nương nương cả đời..." Ông ta nghẹn ngào cười vài tiếng, còn chưa dứt lời, đã nước mắt lưng tròng đ.â.m "rầm" vào cây cột trước cửa cung, m.á.u nóng b.ắ.n khắp nơi.
Thị vệ tay run lên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Đế cơ nghe thấy tiếng đầu lâu vỡ vụn, cũng không nhúc nhích, xách hộp thức ăn đi hai bước, sau đó quay đầu nhìn hắn, cặp mắt vừa hồn nhiên vừa yêu kiều quyến rũ: "Ngày mai, bổn cung lại tới đưa cơm cho mẫu phi."
- ---------
"A Thanh không phải em trai ruột của nàng?" Liễu Phất Y nhất thời ngẩn ra.
Trên thế giới có rất nhiều người trùng tên trùng họ, nên lúc nãy chàng không bị sốc.
Tới bây giờ chàng mới hiểu Mộ Dao vì sao nhất định phải đuổi theo.
Câu chuyện của Mộ Dung rất phức tạp, người kể chuyện chia thành bốn đoạn, ngày mai, ngày kia là sẽ kể xong, vì vậy hai người để người kể chuyện đi trước. Sau khi ông ta đi, Mộ Dao mới nói ra bí mật kinh hoàng này.
Chàng cẩn thận suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh không thôi: "Dao Nhi, nàng cẩn thận nói với ta, thân thế của A Thanh rốt cuộc là thế nào?"
"Ta nghe cha mẹ nói A Thanh được họ nhặt từ hang ổ yêu quái lúc ba tuổi, lúc ấy cha mẹ người thân của hắn đều không có ở đó."
Liễu Phất Y không nói gì nắm chặt ngón tay, chỉ khi gặp vấn đề khó giải quyết, chàng mới có động tác như vậy.
Chàng trầm ngâm một lúc lâu: "...... Việc này, vì sao nàng chưa từng nhắc tới với ta?"
Trong mắt Mộ Dao có chút ưu sầu, sáng ngời dưới ánh trăng: "Không chỉ không nói với chàng, mà người ngoài cũng không có ai biết hết. Từ nhỏ ta coi A Thanh như em trai ruột, cũng không muốn để hắn ra ngoài phải nhìn sắc mặt người khác. Sau đó, trong nhà xảy ra chuyện, ta bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, không có thời gian nghĩ tới việc này."
"......" Liễu Phất Y im lặng một hồi, ôm bả vai nàng an ủi: "Nàng còn biết gì, nếu không ngại thì nói cho ta biết, ta giúp nàng nghĩ."
Mộ Dao dựa vào lòng chàng, dừng một chút: "Chàng nhớ cái dây cột tóc trên đầu A Thanh không?"
"Ừ."
Nàng trong mắt hơi có mờ mịt: "Khi còn nhỏ, có một ngày, mẹ gọi ta vào phòng. Lúc ấy, A Thanh còn nhỏ, ngồi trên ghế chân còn không chạm đất. Ta nhớ mang máng... khi đó tóc đệ ấy xõa trên vai, mặt mày nhu thuận, thoạt nhìn như một cô bé."
"Ừ." Liễu Phất Y vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
"Mẹ lấy một cái dây cột tóc từ tráp ra, ở trước mặt ta, buộc tóc cho A Thanh, buộc rất chậm. Sau khi chải tóc xong, bà ấy bắt đầu ho khan, ho xong, mới đỡ bả vai A Thanh, nói với hắn: "Bất kể thế nào cũng không thể cởi cái dây cột tóc này ra, biết chưa?""
Liễu Phất Y nhíu mày: "Dây cột tóc..."
"Ta chỉ biết nó không phải dây cột tóc bình thường. Sau khi buộc lên, trừ phi hắn tự cởi, nếu không sẽ không rơi ra."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Nàng cố gắng nhớ lại, nhíu mày thật sâu: "Sau đó, mẹ dắt A Thanh tới, nói với ta: "Dao Nhi trông em, không thể để hắn cởi dây cột tóc", còn bắt ta thề với mặt tường có khắc gia huấn của Mộ gia."
"Thề trước mặt tường đó, cả đời đều không thể vi phạm, ta vẫn luôn có ấn tượng rất sâu. Sau đó, A Thanh thân cận với ta, ta yêu cầu hắn hứa với ta tuyệt đối không cởi dây cột tóc. Nhiều năm qua, vẫn luôn ân cần dạy bảo..."
Liễu Phất Y thở dài: "Nàng không hỏi mẹ nàng sao? Cái dây cột tóc này rốt cuộc dùng để làm gì, vì sao không thể tháo xuống?"
"Mẹ nói với ta, trước khi cứu A Thanh, hắn bị yêu quái rót yêu lực vào người, thể trạng không giống trẻ con bình thường, tính cách cũng cực đoan hơn người khác. Cho nên phải dẫn đường nhiều hơn, nếu không rất dễ đi lạc lối, nhớ kỹ."
Liễu Phất Y dừng một chút: "Đó chính là ý quản thúc?"
Mộ Dao gật đầu, nghĩ đến đêm trăng đó, Mộ Thanh đệ lộ nanh vuốt trước mặt nàng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo: "Tóm lại là ta làm tỷ tỷ không tốt."
Liễu Phất Y lắc đầu, trầm ngâm một lát, lại lắc đầu: "Không đúng."
Mộ Dao quay đầu nhìn chàng, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
"Nàng nghĩ lại đi, bắt đầu từ khi A Thanh còn nhỏ nghĩ đến bây giờ."
"......" Mộ Dao nhớ lại theo lời chàng, bắt từ khi Mộ Thanh mới vào Mộ gia, buộc dây cột tóc, lớn lên, cùng nàng rèn luyện, bị người khác khinh thường, cho đến cái đêm "nàng ta" bại lộ thân phận...
Đêm hôm đó...
"Vì sao... vì sao có một số việc ta không nhớ ra?"
Nàng hoang mang day thái dương, trong mắt hiếm khi hiện lên sự sợ hãi.
Nàng rất ít khi có thời gian và cơ hội để hồi tưởng lại toàn bộ cuộc sống thời thơ ấu của mình, ký ức mở ra như một cuộn phim dài liên tục, nàng đột nhiên phát hiện, một số đoạn ở giữa là trống rỗng.
Ngay cả khi nào Mộ Thanh có tự là Tử Kỳ, vì sao tên là Mộ Thanh... Hình ảnh hắn trước khi bảy tuổi, nàng đều không có ấn tượng, dường như ký ức sớm nhất là khoảnh khắc mẫu thân ở trước gương buộc tóc cho thằng bé.
Cảnh Mộ Thanh và "nàng ta" cùng xuất hiện... càng là một mảnh hỗn loạn.
Mà nhiều năm qua, vì sao nàng lại theo bản năng cảm thấy rằng mọi thứ đều hợp lý, vốn nên như thế?
- ---------
Phía sau núi giả lởm chởm trong vườn yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chim hót cũng nghe không rõ. Những giọt nước của trận mưa lần trước đọng lại thành những vũng nước nhỏ trên mặt đất gồ ghề dưới chân núi đá, mặt nước còn dính những chiếc lá khô không biết rơi xuống từ lúc nào.
Gió nhẹ thổi tới làm đong đưa cành lá cây thông mọc nghiêng trên vách đá, lá thông khô như mưa rơi xuống vai Lăng Diệu Diệu.
Nàng rụt cổ, nhưng vẫn có vài cái rơi vào cổ áo nàng.
Nàng kéo mấy lần đều vô ích, đành bỏ cuộc, chịu đựng khó chịu, ngẩng đầu lên: "Liễu đại ca, vừa rồi huynh nói cái gì?"
Tay áo rộng của Liễu Phất Y che đi ánh nắng mỏng manh đáng thương, sắc mặt nghiêm túc lạ thường, thậm chí ngay cả nụ cười thoải mái mỗi khi nhìn thấy nàng cũng thu hồi: "Diệu Diệu, muội thấy thế nào về câu chuyện ngày hôm qua?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nhan-vat-phao-hoi-bi-ghet-bo/chuong-69.html.]
Lăng Diệu Diệu chớp chớp mắt: "Cái gì cơ?"
Liễu Phất Y nhìn nàng một lúc, tựa hồ không có thời gian vòng vo với nàng, dứt khoát nói thẳng: "Ta và Dao Nhi đều hoài nghi thân thế của A Thanh có vấn đề."
Sau buổi trưa, Lăng Diệu Diệu ra ngoài đi dạo, vừa mới bước chân ra khỏi phòng đã bị Lưu Phất Y chặn lại, kéo đến phía sau núi giả, rõ ràng là muốn nói một số bí mật không thể cho người khác biết.
Tuy nói là ban ngày ban mặt, nhưng nàng vẫn có chút ý kiến đối với nơi hẻo lánh như này, đang định đưa ra kiến nghị, thì Liễu Phất Y nói những lời này, làm nàng nhất thời quên mất chuyện kia.
Lăng Diệu Diệu mặt đầy phức tạp nhìn Liễu Phất Y. Vấn đề về thân thế của Hắc liên hoa... cuối cùng cũng bị này hai người vô tâm này phát hiện.
Trong nguyên tác nam nữ vai chính cả đời đều đặt tâm tư vào việc trừ ma vệ đạo. Mộ Thanh từ lúc lên sân khấu đến xuống sân khấu cũng không thể đưa vấn đề này ra thảo luận, mang theo bí mật không ai biết, vội vàng đi đến hồi kết.
Mà việc làm rõ tiền căn hậu quả của bí mật này là một trong những nhánh nhiệm vụ của nàng. Hai mảnh nhỏ ký ức và mấy giấc mộng như thật đó đều đang dẫn đường nàng chậm rãi làm sáng tỏ bí ẩn này.
Hiện tại, Mộ Thanh không hắc hóa thành công, vẫn là một phần không thể thiếu của đội, trọng tâm điều tra của nhóm vai chính tra án trọng tâm cũng đang dần lệch đi.
"Liễu đại ca muốn nói Mộ Thanh chính là con của Mộ Dung cô nương và Triệu công tử trong câu chuyện đó?"
Liễu Phất Y mặt đầy phiền muộn, sợ nàng cảm thấy hoang đường, cẩn thận thăm dò: "...... Muội cảm thấy thế nào?"
Lăng Diệu Diệu gật đầu: "Ừ, ta tin."
Không nói tới cái khác, trong nhóm vai chính chỉ có nàng chính mắt nhìn thấy diện mạo của mẹ đẻ Mộ Thanh. Ông lão kể chuyện kia miêu ta rất tinh tế: "Ít một phân tắc nhạt nhẽo, nhiều một phân tắc yêu diễm, nàng chính là hoàn mỹ đúng chỗ, hồn nhiên thiên thành."
Liễu Phất Y nhìn nàng, một lúc sau mới kinh ngạc nói: "Lá gan của Diệu Diệu... thật là lớn."
"Liễu đại ca, cho dù hắn là con của Mộ Dung... thì ảnh hưởng gì tới ai? Huynh căng thẳng như vậy làm gì?" Nàng thản nhiên nhìn mặt Liễu Phất Y, dừng một chút: "Vậy Mộ Dung cô nương đó lai lịch là gì?
"Thân phận của nàng..." Liễu Phất Y khó xử vuốt sống mũi: "Ta có hoài nghi, nhưng tạm thời không thể xác định."
"Có một điều kỳ lạ là Dao Nhi phát hiện ký ức của nàng về A Thanh rất rối loạn, có nhiều chuyện không nhớ được."
Lăng Diệu Diệu trầm mặc một lát: "Việc này không kỳ lạ, dòng ký ức của Mộ Thanh cũng rối loạn. Hắn chỉ nhớ mình có một người mẹ ruột, còn lại không nghĩ ra."
"......" Liễu Phất Y trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu lầm bầm: "Là Vong Ưu chú sao? Nhưng cũng không giống..."
"Sao có thể hai người đồng thời đều có vấn đề..."
Thấy chữ "xuyên" giữa mày chàng sâu như đao khắc, Lăng Diệu Diệu dùng ngón tay đùa giỡn: "Liễu đại ca đừng lo lắng, trên đời có rất nhiều chuyện trùng hợp. Biết đâu là xà nhà sập, hai chị em bọn họ mỗi người bị đập một cái. Hoặc là nhà bị nước cuốn vào, bọn họ đồng thời bị sóng đánh bất tỉnh. Hay hoặc là có nhân vật gì mà người Mộ gia đánh không lại, đánh vào đầu hai người..."
Liễu Phất Y cũng không cười, chàng nhíu chặt mày, hoàn toàn không nghe vào tai, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói: "Diệu Diệu, sự việc phức tạp hơn muội nghĩ... một chút. Muội phải hỏi lại đệ ấy, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ nhỏ cho tới bây giờ, nếu quên cái gì, ghi lại cho ta xem."
"......" Nàng hơi do dự, Liễu Phất Y vỗ vai nàng cổ vũ, trong mắt ẩn giấu sự lo lắng: "A Thanh bây giờ có lòng phòng bị rất nặng, luôn không tin rằng ta và Dao Nhi đang bảo vệ đệ ấy. Cùng một lời nói, chỉ nghe muội."
Lăng Diệu Diệu dừng một chút, còn chưa mở miệng, đã có một tiếng "cạch" vang lên. Sắc mặt Liễu Phất Y chợt thay đổi, bàn tay đặt trên vai nàng thu lại nhanh như chớp.
Viên đá bén nhọn bay về phía chàng giống như một viên đạn dữ dội, đánh mạnh vào gân cổ tay chàng làm nửa cánh tay chàng lập tức mất cảm giác. Chàng khẽ kêu một tiếng, nắm cổ tay, kinh ngạc nhìn về phía sau Lăng Diệu Diệu.
Lăng Diệu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên phía sau mím môi, dây cột tóc bay múa trong không trung.
Hắn nhìn Liễu Phất Y bằng ánh mắt ghen tuông đầy sát khí, lửa giận nhuộm đẫm hai tròng mắt đen nhánh của hắn, như ngọc thạch tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Liễu công tử." Con ngươi hắn chậm rãi di chuyển lên người Lăng Diệu Diệu, mang theo một chút lưu luyến phức tạp, có điều ngữ khí vẫn lạnh lẽo, rét căm căm: "Thê tử của người khác, không thể tùy tiện chạm vào."
"......" Liễu Phất Y nắm cổ tay, cứng họng, hết đường chối cãi.
Mộ Thanh rũ mắt, hàng mi nồng đậm rũ xuống, lập tức lộ ra dáng vẻ dịu dàng vô hại, vươn tay: "Diệu Diệu, ra ngoài lâu rồi, về thôi."
Lăng Diệu Diệu không nắm hắn tay, nếu lúc này nàng có túi, nàng chắc chắn sẽ cắm hai tay vào túi. Nàng hạ giọng: "Nói chuyện cho tử tế."
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng đi, trong mắt đen đặc như màn đêm sâu thẳm, ngữ khí còn kiên nhẫn hơn vừa nãy: "Ngoan, đi về."
Lăng Diệu Diệu bị hắn nắm chặt tay, quả thực như là xiềng xích trên cổ tay tù nhân, làm nàng đột nhiên có cảm giác như là trở về đoạn thời gian "làm búp bê".
Hai người lôi kéo nhau đi qua sân, đi ngang qua Mộ Dao khiến nàng hoảng sợ, vội vàng quay đầu đi theo Liễu Phất Y: "Đây là làm sao vậy?"
Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Lăng Diệu Diệu hô nhỏ một tiếng. Mộ Dao quay đầu lại, phát hiện Mộ Thanh mạnh mẽ chặn ngang bế người lên, mặc kệ nàng giãy giụa, dùng chân mở cửa, ôm nàng vào trong phòng.
"Rầm..." Cửa dứt khoát đóng lại trước mắt nàng.
Liễu Phất Y xoa cổ tay, dỗ nói: "Đừng nhìn, không có việc gì."
Mộ Dao kéo tay áo Liễu Phất Y, hiếm khi hai má đỏ bừng, tốc độ nói chuyện cũng nhanh gấp đôi bình thường: "Sao lại không có việc gì? Chàng mau đi... mau đi nghe xem bọn họ nói cái gì?"
Liễu Phất Y nhìn nàng, vẻ mặt không rõ là kinh ngạc hay là trêu chọc: "Tiểu phu thê nhà người ta đóng cửa thì thầm, sao ta có thể đi nghe trộm?"
Hắn chăm chú nhìn Mộ Dao, cảm thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng thật là sinh động, trong mắt hiện lên một chút ý cười bỡn cợt: "Hay là... nàng đi?"
Mộ Dao trừng mắt nhìn chàng, giậm chân, buông tay, đi thẳng đến cửa sổ.
Sau một lúc lâu, không nghe thấy tiếng người, mà chỉ có tiếng cọt kẹt nho nhỏ, làm nàng sởn cả tóc gáy.
Trong lòng nàng chợt hiện lên hình ảnh đệ đệ tốt của nàng mài đao soàn soạt, đang do dự không biết có nên chọc một cái lỗ thủng trên cửa sổ, hoặc là trực tiếp phá cửa xông vào không, bên cạnh bỗng có hương tùng ập vào mặt, Liễu Phất Y cũng đi theo nàng tới bên cửa sổ, cười nói: "Nàng đúng là nghe thật."
Sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, còn chưa kịp nghĩ nên phản bác như thế nào, cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, nàng kêu lên một tiếng, tức giận đ.ấ.m bờ vai chàng, nhưng không dám lớn tiếng: "Phất Y. Thả ta xuống..."
"Nàng có thấy ánh mắt A Thanh nhìn Diệu Diệu không? Nàng làm trưởng tỷ, đừng quản nhiều quá, lo vớ lo vẩn."
Chàng ôm cô gai đang giãy giụa trong lòng, ánh mặt trời rơi xuống mái tóc đen, chậm rãi đi về: "Thời tiết thật tốt, chúng ta cũng ôm trở về."
"Ken két ken két..."
Cửa sổ bị tác dụng lực, khẽ đẩy ra một khe hở, trục xoay phát ra những tiếng ken két.
Cả người Lăng Diệu Diệu bị hắn đè lên cửa sổ hôn môi, một sợi gió mỏng manh xuyên qua khe cửa sổ thổi tới, rót vào cổ nàng.
Cuối cùng hắn rời khỏi môi nàng, để nàng hít vào một hơi, nàng mới từ bờ vực nghẹt thở lùi lại, giây phút chân giẫm xuống đất, hai chân mềm nhũn, như hàm răng bủn rủn sau khi cắn đá, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Hắn đứng trước mặt ung dung đỡ lấy nàng, thuận thế ôm người vào lòng.
Lăng Diệu Diệu đẩy hắn ra, nhưng lực đẩy yếu xìu, má nàng đỏ bừng, trong mắt ngấn nước, cơ thể hơi phát run, không biết là vì phẫn nộ hay là xấu hổ buồn bực: "Ngươi tránh ra..."
Mộ Thanh ôm nàng không buông, ngón tay cuốn tóc nàng lên hôn một chút, trong mắt đen nhánh: "Ta sai rồi."
Lăng Diệu Diệu đẩy hắn ra, cẩn thận quan sát dáng vẻ hắn, trong lòng chợt lạnh.
Người này hắc hóa một nửa, một mặt hắc ám vẫn luôn tồn tại, sẵn sàng manh động, một khi cảm xúc đạt tới cực hạn, hắn sẽ đứng trước bờ vực mất khống chế.
"Nếu ngươi thật sự tức giận thì cứ cãi nhau với ta." Lăng Diệu Diệu nói năng lộn xộn, môi còn hơi đau, nàng dùng mu bàn tay chạm vào: "Thế này là thế nào?"
Hắn bộc lộ cảm xúc, toàn là nhẫn nhịn và đi đường vòng, sau đó đột ngột bùng nổ, không có phản ứng nào là bình thường.
"Nhưng ta không nỡ cãi nhau với nàng..." Hắn lại áp sát vào, vuốt tóc nàng: "Ta chỉ muốn... nàng."
Câu ở giữa nói quá nhỏ Lăng Diệu Diệu không nghe rõ, nhíu mày: "Hả?"
Mộ Thanh rũ mắt nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười: "Bây giờ ta không tức giận."
Lăng Diệu Diệu khí cười: "Ta tức giận, ngươi sắp làm ta tức c.h.ế.t rồi."
"Cho nên nàng đừng làm ta ghen tỵ..."
"Ngươi đừng nghĩ quá nhiều." Lăng Diệu Diệu ngắt lời, đôi mắt đen trắng rõ ràng nghiêm túc nhìn hắn, nói nhỏ: "Ta và Liễu đại ca giữa thanh thiên bạch nhật nói chuyện bình thường, không vi phạm thanh quy giới luật."
Mộ Thanh chăm chú nhìn nàng: "...... Hắn nói gì với nàng?"
"Nói..." Nàng dừng một chút, nhớ tới nội dung đối thoại, cảm thấy có chút nan giải: "Cái này... không thể nói cho ngươi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đôi mắt hắn tối sầm xuống, ngữ khí lạnh lẽo: "Trong lòng nàng cứ tâm niệm Liễu Phất Y vậy sao?"
Lăng Diệu Diệu da đầu tê dại, xua tay cảnh cáo: "Đừng, miễn bàn cái này."
"Ta càng muốn nói." Hắn nhếch khóe miệng, cảm xúc trong mắt lộ rõ vẻ bất ổn, cả người sắp mất khống chế: "Có phải nàng rất mong ta c.h.ế.t để gả cho Liễu Phất Y đúng không? Hử?"
"......" Nàng chỉ có thể giữ im lặng, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
"Diệu Diệu, làm nàng thất vọng rồi, ta không dễ c.h.ế.t được." Đầu ngón tay thiếu niên khẽ run, trên mặt vẫn cười tươi như hoa nghênh xuân: "...... Vậy Liễu Phất Y c.h.ế.t rồi, nàng còn thích không?"
Lăng Diệu Diệu sợ tới mức sống lưng ớn lạnh, nàng nắm lấy cổ tay hắn, sợ giây tiếp theo hắn sẽ lập tức thực hiện hành động, vội vàng nói: "Nếu ngươi dám làm tổn thương tánh mạng Liễu đại ca, ta nhớ huynh ấy cả đời, hận ngươi cả đời, có nghe không..."
Hắn ngẩn ra, thấy trong mắt nàng như có mây đen quay cuồng, chợt gật đầu: "Nghe."
Hắn rũ mắt, che lại màu sắc nguy hiểm trong mắt: "Vậy về sau nàng có thể không nói chuyện với hắn nữa không?"
"Đó là không thể." Lăng Diệu Diệu nhìn hắn: "Ta nói chuyện với ai là tự do của ta, sao ngươi còn quản nhiều hơn cả cha ta vậy?"
"...... Ai cũng được, nhưng hắn thì không." Hắn ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời che khuất dưới hàng mi: "Được không?"
"Không được." Lăng Diệu Diệu cũng bị khơi dậy lửa giận, nàng không nhúc nhích nhìn thẳng hắn: "Ngươi quản trời quản đất, cũng không quản được cái này."
"......" Hắn trầm mặc một lát, đôi mắt đen nhánh dịu dàng nhìn nàng: "Ta thật muốn trói nàng vào bên cạnh, làm nàng không đi đâu được."
Lăng Diệu Diệu lại bị chọc giận đến bật cười: "Ngươi thử xem xem."
Mười phút sau.
"Mộ Thanh, ngươi buông ra cho ta..."
Nữ hài ngồi trên ghế bằng một tư thế kỳ lạ, sắc mặt đỏ lạ thường, nhìn kỹ thì thấy hai tay nàng bị vòng thu yêu bắt chéo sau lưng, người bị trói vào ghế bằng một dải lụa dài rộng bằng một ngón tay.
Ban đầu nàng còn kịch liệt giãy giụa, sau đó nàng phát hiện hắn thắt dây thừng rất kỳ diệu, nhìn có vẻ không chặt lắm, nhưng thực tế không chỉ không bị nàng nới lỏng mà còn làm quần áo nàng xộc xệch, nàng cử động một cái, ánh mắt hắn sẽ tối xuống một chút.
Lăng Diệu Diệu không dám động, ngón tay ở sau lưng cuộn tròn lên, đụng phải vòng thu yêu tròng trên cổ tay nàng, trong lòng nghiến răng nghiến lợi. Thật không ngờ rằng vòng thu yêu còn có tác dụng như vậy.
Mộ Thanh ngồi bên cạnh nàng, tay cầm một thanh đao, rũ mắt gọt táo cho nàng, hết sức cẩn thận và kiên nhẫn.
"Bây giờ ngươi khắc một vạn con thỏ cũng vô dụng." Lăng Diệu Diệu mắt lạnh nhìn tay hắn: "Mau buông ta ra."
Ngón tay hắn khựng lại, lỗ tai con thỏ bị đứt lìa, hắn tạm dừng, cẩn thận đặt lỗ tai bị cắt đứt lên trên vết cắt, rũ mắt nhìn nó, một lúc sau mới nói: "Diệu Diệu, nó cũng rất đau."
"Đau?" Lăng Diệu Diệu không nghe ra ý ở ngoài lời, cười lạnh nói: "Không phải là ta cắt tai nó..."
Cảm thấy mình lạc đề, nàng nhìn mặt hắn, trong đôi mắt hạnh tràn đầy tức giận, giậm chân: "Ngươi không thể trói ta như vậy, mau buông ta ra."
Thiếu niên yên lặng cầm con thỏ lên, đưa tới bên miệng nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ăn không?"