Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nhân Vật Pháo Hôi Bị Ghét Bỏ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-26 11:27:21
Lượt xem: 3

Liễu Phất Y mặt đầy nghiêm túc điều khiển Cửu Huyền Thu Yêu tháp, mồ hôi chảy đầy xuống cổ mà không biết.

Trên mây, Mộ Thanh di chuyển nhanh đến nỗi người xem chỉ có thể thấy cái bóng màu vàng lúc ẩn lúc hiện.

Hắn dùng tạc hỏa hoa bổ ra một con đường, đến gần Mộ Dao, tháo một chiếc vòng thép trên cổ tay phải ra, đập về phía Thủy kính.

Vòng thép tựa như vòng Càn khôn của Na Tra, nháy mắt đã đánh tan Thủy kính, sau đó biến to bằng vòng lắc eo, lao tới quấn quanh Thủy kính.

Thủy kính bị kẹt trong vòng tròn, không thể giãy giụa, ra sức vùng vẫy, muốn phình to để phá vỡ chiếc vòng nhỏ.

Nhưng lại như một quả bóng căng phồng bị bóp chặt cổ, không thể thoát ra.

Ánh sáng từ Thu Yêu tháp ngày càng nóng rực.

Đứng trước tòa tháp đồ sộ, Thủy kính ngoan cố chống chọi như một con chạch, liều mạng quẫy đuôi cũng tránh khỏi kết cục bị hút vào trong tháp.

Thu Yêu tháp hoàn thành nhiệm vụ, xoáy tại chỗ một cái, tối xuống, từ từ thu nhỏ lại, trở về dáng vẻ nhỏ bé xinh xắn, vụt bay đến bên cạnh Liễu Phất Y, như một chú cún cầu được khen.

Liễu Phất Y lúc này không rảnh khen nó, sắc mặt chàng tái nhợt, chăm chú nhìn Mộ Dao đang nằm trong lòng Mộ Thanh.

Mộ Thanh ôm Mộ Dao, từ trên không chậm rãi rơi xuống.

Nhìn xa hắn như một cơn gió lốc dữ dội, tới gần mới thấy hắn chật vật thế nào.

Y phục bị rách mấy chỗ, trên mặt cũng bị thương.

Diệu Diệu lấy dũng khí, mượn ánh sáng từ đèn lồng, cẩn thận quan sát Mộ Thanh.

Mộ Thanh là điểm sáng trong số nam chủ dưới ngòi bút của Phù Châu.

Hắn không mặc bạch y cũng không mặc thanh y, lên sân khấu anh hùng cứu mỹ nhân lại mặc y phục màu vàng dịu dàng tươi sáng chỉ thiếu nữ mới mặc.

Tuy là màu vàng rất nhạt, bắt mắt nhưng không chói mắt.

Một đường viền đen dọc cổ áo viền, cứng rắn lại bá đạo.

Bộ y phục này mặc trên người hắn, không thấy mềm yếu mà chỉ thấy đẹp.

Không những thế, hắn còn buộc tóc đuôi ngựa cao, từ phía trước có thể nhìn thấy đuôi dây cột tóc màu trắng hoàn hảo tô điểm cho mái tóc, toát ra khí chất trẻ trung từ trong ra ngoài, tựa như hương chanh trong bát thủy tinh.

Tóc của hắn cực kỳ đen, phần tóc trên trán hơi cong, tự nhiên tách sang hai bên, lộ ra đường chân tóc đẹp dịu dàng.

Vầng trán trắng trẻo, khi hắn nhìn lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tựa như mặt hồ nước phản chiếu ra ánh trăng.

Diệu Diệu thở dài một tiếng, ngôi giữa và đường chân tóc quả thực là tuyệt phối.*

*sự kết hợp hoàn hảo.

Thầm than thêm một tiếng, Mộ Thanh hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng.

Bút lực của Phù Châu đa phần tập trung vào Liễu Phất Y, viết chàng nhu hòa lại cô đơn, lãnh đạm lại đa tình, cố gắng mô tả nhiều về ngoại hình để làm nổi bật mị lực* hay thay đổi và kỳ lạ của nam chính.

Thế cho nên Diệu Diệu nhìn thấy Liễu Phất Y, đã có thể đoán trước.

*sự quyến rũ.

Ngược lại, nam phụ đáng thương Mộ Thanh ngay cả miêu tả diện mạo cũng không được vài câu.

Nếu không phải Hắc liên hoa sử dụng tuyệt kỹ tạc hỏa hoa, tiết lộ thân phận, nàng căn bản không tin, thiếu niên trước mắt chính là Mộ Thanh.

Nàng cho rằng, một đóa Hắc liên hoa đủ tư cách, phải là loại không hiện sơn không lộ thủy*, khí chất vừa khiêm tốn lại vừa âm u.

*giấu mình, nội liễm, không bộc lộ tài năng.

Thiếu niên trước mặt từ xa bước tới, đuôi tóc đung đưa, khiến người ta nhớ tới một đóa Nghênh xuân mới nở đầu xuân, hay những chồi non vừa nhú ra từ cành liễu, lại là quả cam căng mọng cắn một miếng là nước b.ắ.n tung toé.

Người như vậy mà lại là kẻ bệnh kiều, nhân cách phân liệt, tâm lý biến thái, như một đóa hoa bên trong đã hoại tử từ lâu, sao có thể người ta có thể không tuyệt vọng?

Mộ Thanh và Liễu Phất Y đã bắt đầu tranh cãi.

"Ta chỉ ra ngoài hái thuốc, A Tỷ đã có thể xảy ra chuyện, rốt cuộc ngươi trông nàng thế nào vậy? Ta đã dặn đi dặn lại, bảo ngươi ở cạnh nàng, đừng để nàng ở một mình.

Ngươi......"

"A Thanh......" Giọng nói suy yếu của Mộ Dao vang lên, nàng nằm trên giường, vươn cánh tay mảnh khảnh, kéo cổ tay áo Mộ Thanh.

Mộ Thanh vừa rồi mặt còn đầy lệ khí nháy mắt đã đổi sắc, dịu dàng nhìn về phía Mộ Dao: "A Tỷ, đau sao?"

Hắn mở to mắt, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, cong lên, cặp mắt đen nhánh phản chiếu gương mặt Mộ Dao, vẻ mặt vô tội như thể người bị thương không phải Mộ Dao mà là hắn.

Lăng Diệu Diệu bị cú trở mặt của hắn làm cho người đầy da gà.

Mộ Thanh da trắng như bạch ngọc, nên vết m.á.u trên mặt hắn nhìn đặc biệt ghê người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nhan-vat-phao-hoi-bi-ghet-bo/chuong-4.html.]

Mộ Dao nhìn mặt đệ đệ, lãnh đạm như nàng cũng buộc phải mỉm cười: "Ta không sao."

"Nhưng ta đau......" Mộ Thanh bắt lấy tay nàng, dán lên mặt mình, bắt đầu làm nũng.

Mộ Thanh trời sinh có một gương mặt ưu tú.

Dù sao thì cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên hai tỷ đệ tuy đều rất đẹp nhưng không phải cùng một kiểu.

Vẻ đẹp của Mộ Dao mỹ làm người nhớ tới tuyết trắng trên đỉnh núi, lạnh lùng xa cách, cao ngạo thanh khiết.

Mộ Thanh thì ngược lại.

Hắn là một đóa hoa có độc, tình cảm trong mắt mang vẻ thanh xuân của cả nam và nữ lại vừa sa ngã diễm lệ, có thể khiến người ta mê đắm.

Mộ Dao ho khan hai tiếng, làm như không thấy hắn làm nũng, lạnh lùng rút tay về: "Đau thì về bôi thuốc, vẫn còn sức ở đây la hét sao?"

Mộ Dao thiện lương thuần khiết, cho rằng nhà mình từ trước đến nay ngoan ngoãn đệ đệ là nhất thời tạc mao mới đối Liễu Phất Y hùng hổ doạ người, cảm thấy hắn không nói lễ phép.

Mộ Thanh giật mình, khẽ liếc nhìn Liễu Phất Y một cái, trong mắt chợt lóe lên sự uy hiếp, nhưng lập tức bị vẻ mặt tủi thân thay thế.

Hàng mi dài rũ xuống, như một cây quạt buồn bã ỉu xìu không muốn đứng dậy.

"A Tỷ, không phải ta cố ý nổi giận......!Hôm nay nếu không phải ta vội vã trở về, tỷ suýt nữa đã xảy ra chuyện.

Ta đã nói với hắn đừng để tỷ ở một mình, hắn không chờ được một lát sao?"

Liễu Phất Y đứng ở một bên, đau lòng chăm chú nhìn Mộ Dao, trong mắt đầy vẻ tự trách.

"Được rồi." Mộ Dao xoa thái dương, kiên nhẫn nói: "Là ta bảo Phất Y đi.

Ta vốn không có việc gì, cũng không phải trẻ con mà cần người trông.

Phất Y là muốn mau chóng bắt được đại yêu."

"Bắt yêu quan trọng hơn tính mạng tỷ sao?" Mộ Thanh vô cùng tức giận, hắn đột nhiên cao: "Hắn để tỷ một mình ở trong phòng, tỷ không trách hắn chút nào sao?"

Hắn liếc nhỉn hỉ phục Liễu Phất Y còn chưa kịp cởi ra, oán hận nói: "Hắn chạy đi thành thân với nữ nhân khác."

"Mộ Thanh." Mộ Dao cuối cùng cũng nổi giận: "Đã bảo là Phất Y nói với ta rồi, thành thân chỉ là đóng kịch, sao đệ cứ nói mãi không thôi vậy?" Nàng hít một hơi: "Cha mẹ dạy đệ thế nào? Gia đình trừ ma vệ đạo, sao có thể có kẻ tham sống sợ chết?"

Mộ Thanh giận tới nỗi lòng đầy lửa đốt, hắn cắn răng lùi lại hai bước.

Liễu Phất Y không nhịn được, nhào tới mép giường ôm Mộ Dao vào lòng, nhắm mắt nói: "Dao Nhi, là ta không tốt, là ta không tốt......"

Lửa giận của Mộ Dao nháy mắt hóa thành nhu tình như nước, nàng nâng mặt Liễu Phất Y: "Đừng tự trách.

Phất Y, chàng lấy đại cục làm trọng là đúng.

Là A Thanh quá lo lắng......"

Hai người dựa trán vào nhau, bắt đầu lưu luyến bày tỏ nỗi lòng, tiếng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành thì thầm.

Lăng Diệu Diệu vui sướng hả hê nhìn trộm Mộ Thanh cứng đờ đứng một bên, tay nắm thành quyền.

Nếu phẫn nộ có thể biến thành lửa, giờ phút này Mộ Thanh chắc chắn có thể đốt cháy cả căn phòng này.

Tiếp đó, nàng cười không nổi nữa, có chất lỏng mặn đắng chảy vào miệng, nàng lau mặt một cái trên tay dính đầy nước mắt.

Sao lại thế này, nàng khóc mà không kiểm soát được.

Diệu Diệu tuyệt vọng nhớ lại cốt truyện.

Lăng Ngu đuổi theo Liễu Phất Y tới Tây sương phòng nhìn thấy nam nữ chính show ân ái, biết rằng giấc mơ gả cho người yêu của mình đã bị huỷ, tức thì không đứng nổi, phải dựa ngồi vào tường, ở một góc yên lặng rơi lệ.

Vẻ thất vọng của Lăng Ngu bị Mộ Thanh thu vào đáy mắt.

Hắc liên hoa cực kỳ thấu hiểu nhân tình thế sự.

Hắn nhanh chóng nhìn ra tâm tư thiếu nữ hoài xuân* của Lăng Ngu và lập tức hoài nghi nàng.

*mơ mộng chuyện tình yêu.

Nói cách khác......!

Thiếu niên áo vàng xoay người, từng bước đi về phía nàng, tròng mắt hắn đen nhánh, trơn bóng như mặt hồ không gợn sóng.

Ánh mắt hắn rơi trên gương mặt đẫm lệ của Diệu Diệu.

Hắn quan sát nàng, lông mày khẽ chau, một luồng sát khí lạnh lẽo chợt lóe lên.

Sau đó, hắn cười như không cười nhìn nàng: "Lăng tiểu thư, may mắn thoát hiểm mà sao cô lại khóc?"

"Lăng tiểu thư, cô khóc cái gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa nghênh xuân.

Loading...