Khi bà Hàn cầm hai cái áo ba lỗ trở về,   thấy tình cảnh cả gia đình vui tươi hớn hở. 
"Con   với bác gái Hạ kích thước,  xem    ạ?" Cố Lệ hỏi.
"Mẹ  xem ,  , cha con mặc là  y." Bà Hàn  . 
"Vậy là  ." 
Ăn cơm trưa xong, Hàn Văn Hồng cũng chạy xe tải đến để đưa bà Hàn cùng Nhị Bảo về quê. Bà Hàn từ  lên thành phố cũng  trở về quê  nào,  ở quê   ít   thành, nhất là thế hệ ,  cơ bản đều sống ở quê. Cho nên, lúc  bà Hàn trở về đây, dù  cũng là bà cụ đầu tiên   trong thành phố. Bác gái Trần cùng   đều vây đến. 
"Hoa Quế, trở về  ?" Bác gái Trần hỏi. "Là  vợ Văn Hồng đuổi về ?" Chị em dâu của bà hỏi. 
Bà Hàn liếc mắt     chị em dâu : "Xem lời cô  kìa, Lệ Lệ vì   đuổi ? Tại  đuổi hả? Lệ Lệ  hiếu thảo đó!" 
"Vậy vì  chị trở về?"
"Chuyện    do thằng bảy  ngày nghỉ ,  nghĩ cũng  lâu  trở về đây, nên lúc  mới trở về thăm cũng ở  hai ngày để  chuyện với  ,  thật,  sống trong thành phố nhưng  nhớ  ." Bà Hàn bắt đầu xúc động dạt dào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-127.html.]
Thật  thì  hề , bà trở về chỉ để khoe khoang thôi, để cho những  hàng xóm thấy bà ở trong thành phố  hề tệ, cũng  thiếu mấy bà cụ để  chuyện phiếm,  thể cùng   đến trưa mà  cần nghỉ ngơi. Mọi  đều hỏi bà ở trong thành phố như thế nào? Chỉ  điều  cần  hỏi câu ,  thần sắc của bà cụ Quế Hoa cũng  , hơn nữa giày bà đang   chân cùng bộ đồ bà đang mặc  , bà thật sự  giống những bà cụ trong thành phố!
"Mọi   xem, đây là do Lệ Lệ may cho cha con bé đó,    để  gì? Thật sự  phí tiền, thế nhưng   con bé thấy cha   trong thành phố,  bộ đồ cũ nát   của cha, con bé  đặt may mà ngay cả  cũng  , cho đến hôm nay về đây  mới  con bé , nếu   cũng sẽ  với con bé  cần phí tiền như , đều  là ông cụ, mặc gì chẳng ." 
"Có may cho  luôn  hả? Sao    chứ, ở trong túi của  đây,     cần nhưng Lệ Lệ  tiền nên con bé  lấy tiền lương  mua vải,  cản cũng  ,  thật chứ con gái  còn  đối xử  với  bằng Lệ Lệ."
"Lên thành phố thì ăn gì ? Thật  cũng   gì, dù  hàng hóa trong thành phố cũng eo hẹp, đều là ăn lượng thực do   cho, vẫn còn tiền để mua gạo, gạo còn  thơm   thể ăn  ba chén trong một bữa!" 
"Mấy    thấy bà  khoác lác , bà   thể ăn ba chén cơm, như   chất thành núi cũng  ăn hết, thức ăn trong thành phố eo hẹp như   gì  đủ cho bà  ăn?" Trên đường trở về, chị em dâu bên họ hàng bắt đầu phá đám, bà  cũng  tin chuyện , cảm thấy bà Hàn khoe khoang, khoác lác. 
"Thật     bà   khoác lác  , nhưng bà  thấy sắc mặt của bà   lên  ít ? So với   còn trẻ hơn một chút, còn  vợ của Văn Hồng chẳng  còn may quần áo cho cha chồng , chuyện  là thật đó."
"Nhất là, các   vẻ mặt của bà  xem, còn  cách  chuyện, nếu   còn tưởng bà  là bà cụ trong thành phố  đó!" 
"Haiz, ai bảo   sinh   đứa con trai giỏi chứ? Văn Hồng là  đầu tiên trong thôn  ngoài, còn ở trong thành phố tìm  vợ và công việc, bà  tất nhiên cũng  hưởng phước theo." 
"..." 
Những bà cụ trong thôn đều cảm thấy đắng, cay, ngọt, mặn, cùng việc nhưng khác  mệnh. Đều sinh  và lớn lên tại quê, bà cụ Hoa Quế lập dị    thể sống  đến như , dù  cũng nuôi  một đứa con trai giỏi tìm  một cô con dâu . Hàn Văn Đạt cùng chị dâu cả Hàn và Hàn Văn nhĩ cùng chị dâu hai nhà họ Hàn còn  cả con trai và con dâu cũng nghỉ việc đều đến nhà cũ bên .