Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-06-22 05:07:15
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không sao." Cố Khiếu Hành kéo Thẩm Ngưng Sơ lại gần, ghé vào tai cô nói: "Đẹp hay xấu thì cũng chỉ có em nhìn thôi." Ý anh là chỉ cần em không chê là được.
Thẩm Ngưng Sơ:... Lần này khó rồi đây, cô là một người cực kỳ coi trọng ngoại hình, nếu quá xấu thì cô cũng sẽ chê! Nhưng mà lời này có nên nói ra không nhỉ?
Cố Khiếu Hành thấy Thẩm Ngưng Sơ đứng im tại chỗ, nên tò mò nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ngưng Sơ nói: "Nếu xấu thì em vẫn sẽ chê."
Cố Khiếu Hành khựng lại một chút, sau đó nói: "Không sao, anh sẽ không chê."
Anh cứ tưởng Thẩm Ngưng Sơ nói là chê mình may xấu.
"Không phải, ý em là em sẽ chê anh khi anh mặc chiếc quần xấu xí đó..." Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy sau khi nói xong câu này, mình như biến thành một cô gái tồi tệ, nên không dám nhìn Cố Khiếu Hành.
Cố Khiếu Hành hít sâu một hơi, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Vậy em có thích người khác không?”
“Chưa đến mức đó.” Thẩm Ngưng Sơ nhìn khuôn mặt điển trai của Cố Khiếu Hành, chưa đến mức vì anh ăn mặc không đẹp mà thích người khác, dù sao có thể đẹp trai như vậy cũng không dễ dàng, còn hợp gu thẩm mỹ của cô, điều này rất hiếm có.
Cố Khiếu Hành nghe vậy liền đưa tay sờ lên mặt Thẩm Ngưng Sơ rồi hỏi: “Vậy là thích anh, là thích mặt anh?”
“Thân hình cũng rất thích.” Thẩm Ngưng Sơ vô cùng thành thật trong chuyện này.
Cố Khiếu Hành nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Ánh đèn sợi đốt không tính là sáng, nhưng lại chiếu rõ ràng mọi tâm trạng của Cố Khiếu Hành, bởi vì lớn hơn Thẩm Ngưng Sơ vài tuổi, trước đây lại mang danh nghĩa là anh trai nên gần như có cầu tất ứng với cô.
Trước mặt anh, Thẩm Ngưng Sơ có thể vui vẻ là chính mình, thậm chí có thể nói là muốn làm gì thì làm, dù sao chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc, Cố Khiếu Hành đều có thể bao che cho cô.
Chính vì có sự nuông chiều dung túng của anh, tính cách Thẩm Ngưng Sơ càng ngày càng được nước lấn tới, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Cố Khiếu Hành lúc này, Thẩm Ngưng Sơ có chút áy náy.
Dường như biểu hiện của cô không hề thích anh.
Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy dáng vẻ của Cố Khiếu Hành, biết lời nói của mình có vẻ hơi tổn thương anh, vội vàng nhào tới ôm anh làm nũng: “Em thích mọi thứ của anh.”
Cố Khiếu Hành không có nguyên tắc gì với Thẩm Ngưng Sơ, cô như thế nào anh cũng thích muốn chết, huống chi còn làm nũng với anh, hơn nữa rõ ràng cô cũng sợ anh buồn nên cố ý làm nũng dỗ dành anh.
Sự dỗ dành như vậy sao anh có thể không vui cho được? Vì vậy, những lời nói khiến anh khó chịu vừa rồi trong nháy mắt đã tan biến, nhưng vẫn ôm cô hỏi một câu: “So với mặt và thân hình thì sao?” Ý anh là so với tất cả mọi thứ khác, cô thích mặt và thân hình anh hơn sao.
Cái này…
Thẩm Ngưng Sơ nhìn người đàn ông hỏi với vẻ mặt chân thành, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nếu cô nói mặt và thân hình quan trọng hơn, chắc chắn anh sẽ lại buồn.
Nhưng sự thật là cô phải chú ý đến khuôn mặt của anh trước tiên.
Kỳ thực không cần cô nói rõ, Cố Khiếu Hành cũng biết ý cô là gì, nhưng nghĩ lại ít nhất mình vẫn có điểm thu hút cô, liền đưa tay véo tai cô gái trong lòng: “Vậy anh phải giữ gìn thật tốt thân hình và khuôn mặt mà em thích.”
Thẩm Ngưng Sơ vùi đầu vào lòng Cố Khiếu Hành cười khúc khích, thêm mắm dặm muối nói: “Vậy anh phải giữ gìn thật tốt đấy.”
Vì chuyện tối nay mà Thẩm Ngưng Sơ thật sự đã may cho Cố Khiếu Hành mấy chiếc quần lót, thứ này thật sự rất thích hợp để luyện tay nghề, làm ra cũng không xấu, thậm chí có chút đẹp mắt, nếu đường chỉ không bị lệch thì quả thực có thể gọi là hoàn mỹ.
Chương 251
Không nói đến Cố Khiếu Hành có hài lòng hay không, Thẩm Ngưng Sơ rất hài lòng.
Cô đã hài lòng, Cố Khiếu Hành đương nhiên rất hài lòng.
Sắp đến Tết, Cố Khiếu Hành vẫn bận rộn như mọi năm, còn Thẩm Ngưng Sơ thì cả ngày ở nhà học may vá với bà ngoại và mẹ.
Tuy nhiên, sự nhiệt tình này không kéo dài được bao lâu, sau đó dần dần phai nhạt, rồi cô lại mê đan áo len.
Trần Uyển Trân rất giỏi đan áo len, thời buổi này hầu như không có áo phao, chỉ có thể mua ở cửa hàng Hoa kiều, nhưng thứ này quá đắt.
Trên thị trường hầu như rất hiếm khi thấy, phần lớn mọi người vẫn mặc áo bông, điều kiện tốt thì áo bông nhồi bông rất ấm áp, điều kiện kém thì không phải là bông nguyên chất, vì vậy mặc áo len ở giữa sẽ giữ ấm hơn.
Lúc này rất nhiều người cũng biết đan áo len, cả mùa đông tụ tập trong sân nhà nói chuyện phiếm, tay ai cũng không rảnh rỗi, không phải đang làm giày thì là đang đan áo len.
Mấy ngày nay Thẩm Ngưng Sơ cũng bắt đầu tham gia, nhưng cô không thích chạy ra ngoài, chỉ thích ở nhà đan.
Vì có việc để làm, thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến Tết Nguyên đán.
Người dân luôn có tình cảm đặc biệt với ngày Tết, ngay cả quân đội cũng có những ngày nghỉ hiếm hoi, chỉ là sẽ không quá lơi lỏng, mà là để chúc mừng năm mới nhiều hơn.
Bên đơn vị đóng quân, ba ngày trước khi diễn ra hoạt động văn nghệ, đoàn văn công đã bắt đầu biểu diễn, mỗi ngày đều có chiếu phim ngoài trời, các hoạt động thi đấu đa dạng.
Thắng lợi còn có nhiều phần thưởng, đương nhiên phần thưởng rất thiết thực, không phải là lương thực tinh chế thì là thịt.
Hôm nay, đoàn của Cố Khiếu Hành thắng lợi trong cuộc thi, được nửa con heo, cả đoàn định tổ chức đón Tết sớm.
Ngày mai, đoàn có hoạt động riêng, Cố Khiếu Hành là đoàn trưởng, năm nay lại kết hôn, nhiều người trong đoàn nói chưa gặp qua chị dâu, anh liền dự định dẫn Thẩm Ngưng Sơ đến đoàn, dù sao cưới được người mình thích đương nhiên cũng muốn khoe khoang một chút.
Nhưng mà chuyện này anh vẫn chưa bàn bạc với Thẩm Ngưng Sơ, mọi người cùng nhau ồn ào, anh đồng ý, lúc trở về nhìn thấy vợ thì có chút sợ hãi.
Sợ vợ trách mình tự ý quyết định, không bàn bạc đã đồng ý.
Cho nên vẫn không dám nói, lề mề ăn xong cơm tối từ chỗ ông bà ngoại trở về nhà.
Về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành ấp a ấp úng hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em à?"
Cố Khiếu Hành nghe vậy gật đầu, cẩn thận đem chuyện này nói với vợ, nói xong thì ngoan ngoãn chờ ở một bên, giống như chú chó to con phạm lỗi.
Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được mềm lòng, cười nói: "Tham gia hoạt động vui như vậy sao anh không nói với em sớm một chút?"
Thật ra cô rất thích loại hình hoạt động tập thể này, mấu chốt là đến lúc đó còn có đồ ăn ngon thì cô càng thích hơn.
Hả? Cố Khiếu Hành có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thật ra anh lo lắng là vì biết vợ mình không thích tham gia loại tụ họp đó, hầu như không bao giờ tụ tập với người trong viện nói chuyện phiếm.
Cho nên anh đoán cô hẳn là rất không thích loại hình hoạt động này mới đúng, nhưng mà bây giờ biểu hiện của cô lại không giống.
"Em thật sự muốn đi sao?" Cố Khiếu Hành không xác định hỏi một câu.
Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: "Đương nhiên rồi, chẳng phải anh nói buổi tối còn ăn đồ ngon sao?" Người trong quân đội không phải ai cũng có tài lẻ, nhưng mà năng lực thực hành đều không tệ, đặc biệt là tay nghề nấu nướng đều rất ổn.
Cô biết đoàn của bọn họ thắng được thịt heo, còn nói muốn chuẩn bị đồ nướng, đến đây lâu như vậy rồi Thẩm Ngưng Sơ rất thèm món đó, sao có thể không muốn đi.
Chương 252
"Không chỉ có đồ ăn ngon, còn có hoạt động nữa."
"Có hoạt động gì? Ca hát nhảy múa?" Thẩm Ngưng Sơ tò mò hỏi.
"Đúng vậy, còn có thổi harmonica nữa." Dù sao cả ngày đều là vui vẻ là chính.
Đây cũng là cho các chiến sĩ vất vả cả năm một chút thư giãn, hơn nữa đa số chiến sĩ nhà đều không ở đây, một mình ở nơi xa ngàn dặm, không thể đoàn tụ với người thân, cho nên mỗi năm hoạt động của quân đội đều rất phong phú.
Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ càng thêm mong đợi, nói ngày mai muốn đi sớm một chút.
Cố Khiếu Hành thấy vợ thật sự thích cũng yên tâm, ôm người ta thân mật một hồi chuẩn bị đi rửa mặt, mở tủ quần áo lấy quần áo thì phát hiện bên cạnh quần áo của mình có thêm một chiếc áo len màu tối, anh lấy ra so sánh một chút, hình như là cỡ của mình.
Anh cầm áo len xoay người nhìn Thẩm Ngưng Sơ, ánh mắt mong chờ hỏi: "Vợ, đây là em đan cho anh sao?"
Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy áo len mới nhớ ra đã chuẩn bị bất ngờ cho chồng, lúc nãy nói chuyện đã quên mất chuyện này.
Bây giờ thấy người ta đã lấy áo ra, đi tới nói: "Đúng vậy, anh mau thử xem có vừa không?" Đây là lần đầu tiên cô đan áo len, tuy mẹ và bà ngoại có hỗ trợ, nhưng phần lớn đều là tự tay cô làm, sợ đan không vừa.
"Vừa." Cố Khiếu Hành còn chưa thử đã ướm thử một chút, khóe miệng đã nhếch lên tận mang tai, cầm áo len trong tay yêu thích không buông.
Nhưng mà nhìn một hồi lại đặt áo len lên giường, nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát, ngay cả móng tay cũng kiểm tra.
"Anh nhìn cái gì vậy?" Thẩm Ngưng Sơ tò mò hỏi,
"Cái que tre đó nhọn như vậy, đan một chiếc áo len rất tốn công sức, sau này đừng đan nữa." Tuy áo len của vợ khiến anh rất vui, nhưng mà vẫn không muốn vợ quá vất vả.
Bề ngoài, Thẩm Ngưng Sơ tỏ vẻ chê bai Cố Khiếu Hành làm quá chuyện, đan áo len thì mệt mỏi chỗ nào chứ? Nhưng trong lòng lại vui như mở cờ, chẳng người phụ nữ nào lại không thích chồng mình hết lòng hết dạ vì mình, hơn nữa anh tuyệt đối không phải loại người chỉ nói suông, mà là kiểu người sẽ dùng hành động để chứng minh.
“Sau này em cũng không rảnh rỗi đâu.” Sau khi khai giảng cô đâu có nhiều thời gian, hơn nữa thời đại này trường đại học công nông binh chỉ học hai đến ba năm, sau đó là được sắp xếp công việc.
Thẩm Ngưng Sơ muốn đợi đến năm cuối cùng mới sinh con, như vậy sẽ không làm chậm việc, cô không phải người cuồng công việc, nhưng cũng cần một công việc ổn định, tuy không nhất định kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn muốn có sự nghiệp riêng.
Cố Khiếu Hành không nói gì, chỉ dặn dò: “Có thời gian cũng đừng đan nữa, cũng đừng tự may vá quần áo, hại mắt lắm.”
Anh từng nhìn thấy bản thiết kế mà vợ vẽ, lại càng biết được thiết kế của cô được chọn làm phó bản, rõ ràng mới vào trường nửa năm mà cô đã có thành tựu lớn như vậy, trong mắt Cố Khiếu Hành, vợ anh tương lai còn có tiềm lực lớn hơn nữa.
Vẽ bản vẽ những việc này nhất định phải dùng mắt nhiều, anh cũng nhìn ra vợ rất yêu thích ngành nghề này, nghĩ đến sau này nếu như cô muốn gắn bó lâu dài với công việc này, thì nhất định phải bảo vệ đôi mắt thật tốt, tránh để tuổi còn trẻ mà mắt đã hỏng thì không tốt, cho nên ngoại trừ sự nghiệp mà cô yêu thích ra, anh không hy vọng cô phải hao tâm tổn sức vì những chuyện khác.
Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Không may đồ người lớn, nhưng sau này em sẽ học bà ngoại may đồ trẻ con, làm mấy cái váy nhỏ.” Mấy thứ đó vừa đơn giản lại đẹp mắt, chủ yếu là cô muốn tự tay may cho con mình vài bộ quần áo nhỏ.
------------------------------
Chương 253
Tuy còn chưa làm mẹ, nhưng dưới sự hun đúc của mẹ ruột, Thẩm Ngưng Sơ đã có ý thức của một người mẹ rồi, hơn nữa cô rất thích trẻ con, đặc biệt là những cô bé mềm mại đáng yêu, cô nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái như vậy.
“Làm gì cho con nít?” Cố Khiếu Hành hỏi.
“Cho con của chúng ta chứ.” Thẩm Ngưng Sơ không hề có cái gọi là xấu hổ khi nhắc đến chuyện sinh con, càng không né tránh chủ đề này, huống chi đã kết hôn rồi lại đang ở trước mặt chồng, nói ra cũng bình thản như chuyện ăn cơm uống nước vậy.
Thế nhưng một câu nói của cô đã khiến Cố Khiếu Hành đứng hình mất ba giây, quả nhiên đàn ông không thể cưỡng lại việc người mình yêu muốn sinh con cho mình, một loại cảm giác hạnh phúc xen lẫn mềm lòng dâng lên, cả người như tắm gió xuân, nhưng nghĩ đến cô chưa đến hai mươi tuổi, anh lại hắng giọng nói: “Chúng ta không cần phải vội.”
Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng không vội, ít nhất là phải sang năm sau, nhưng nghe Cố Khiếu Hành nói không vội, cô không khỏi nhìn anh một cái.
Cố Khiếu Hành chú ý tới ánh mắt dò xét của vợ mình, liền hỏi: “Sao thế?”
“Anh không sợ người ta nói ra nói vào à?”
“Nói ra nói vào cái gì?”
Nghĩ đến mấy hôm trước ở trong sân nghe thấy mấy chị dâu lớn nói chuyện nhà người khác, Thẩm Ngưng Sơ cố ý nói với giọng điệu chua ngoa: “Cố Khiếu Hành kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có con, có phải là anh ta có vấn đề gì không?”
Cố Khiếu Hành:???
“Anh có vấn đề?” Cố Khiếu Hành nhíu mày, u oán nhìn chằm chằm người vợ đang nói bậy bạ.
Cơ thể anh có vấn đề hay không, Thẩm Ngưng Sơ là vợ anh, đương nhiên là rõ ràng nhất, mặc dù người này đã kiềm chế lắm rồi, nhưng mỗi lần đều khiến cô mệt muốn chết, nhìn người đàn ông từng bước từng bước tiến lại gần, Thẩm Ngưng Sơ chỉ cảm thấy eo đau muốn xụi.
Cô là người biết tiến biết lùi, lập tức quỳ xuống, hai tay chống lên lồng n.g.ự.c Cố Khiếu Hành đang cúi người xuống, cười nói: “Đương nhiên là không phải rồi, chẳng qua là sợ người ta nói ra nói vào thôi mà.”
Cố Khiếu Hành từ khi vào trường quân đội thì rất ít khi ở trong đại viện, nhưng mà chuyện ngồi lê đôi mách thì không phân biệt nam nữ, mọi người trong đội chỉ là quá bận rộn, hễ có chút thời gian rảnh rỗi là lại thích buôn chuyện.
Năm ngoái lúc còn ở Tây Thành, có một tham mưu đoàn nửa đêm cãi nhau với vợ, vốn dĩ chuyện này ngày hôm sau hai vợ chồng im lặng không nhắc tới, cũng không ai biết, vậy mà anh ta lại bị vợ cào một đường trên cằm, chỉ một vết cào nông như vậy mà chưa đến nửa ngày đã có người dò hỏi được nguyên nhân.
Cho nên đối với chuyện ngồi lê đôi mách mà vợ nói, đương nhiên anh cũng rõ ràng, nói không chừng qua năm mới là đã có người nói rồi, nhưng mà anh căn bản không để ý người khác nói gì.
Anh lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Miệng lưỡi thế gian, anh không thể nào ngăn cấm được." Tất nhiên, anh cũng không nói mình là người đại lượng gì, nếu để anh nghe được chuyện này, chắc chắn anh cũng sẽ không giả vờ như không biết.
Nhưng mà, dựa theo cái tính cách thích buôn chuyện của đám người kia, cùng lắm là sau lưng nói bóng gió vài câu, tuyệt đối không dám đến trước mặt anh gây sự, vậy nên anh cũng chẳng thèm để tâm.
Cuộc sống của hai người, anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của vợ mình.
Nghe những lời của Cố Khiếu Hành, trong lòng Thẩm Ngưng Sơ không khỏi cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ, bởi vì có người phụ nữ nào mà không thích một người chồng luôn coi mình là nhất cơ chứ?
Nhân tiện đang nói đến chuyện con cái, Thẩm Ngưng Sơ định nói với Cố Khiếu Hành về suy nghĩ của mình, tốt nhất là nên sinh con trong thời gian đi học, như vậy sau này đi làm cũng thuận tiện hơn, bây giờ tuy không đến mức 996 như trước kia, nhưng công việc cũng không hề nhẹ nhàng.
Chương 254
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt thao thao bất tuyệt, tuổi còn trẻ mà làm việc đâu ra đấy, điều quan trọng nhất là còn nguyện vì mình sinh con, trong lòng Cố Khiếu Hành bỗng chốc cảm động không thôi.
"Được." Cố Khiếu Hành ôm lấy vợ, cằm đặt trên vai cô, nghe cô từng chút một lên kế hoạch cho gia đình nhỏ của hai người, nghĩ đến tương lai trong nhà sẽ có thêm một cục bột nhỏ gọi mình là ba, tâm trạng vô cùng tốt, đương nhiên trong lòng anh cũng âm thầm tính toán.
Tối qua, hai người kích động nên lại thức khuya, vốn dĩ Thẩm Ngưng Sơ muốn cùng Cố Khiếu Hành đến đoàn, nhưng cuối cùng cô thật sự không mở mắt nổi, đành phải thôi.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Cố Khiếu Hành cũng không gọi cô dậy, làm xong bữa sáng liền đến đoàn trước, dù sao hôm nay cũng là hoạt động đầu năm mới, không có việc gì quan trọng, anh canh thời gian giữa chừng sẽ quay lại đón cô.
Mười giờ mười lăm phút, Thẩm Ngưng Sơ tỉnh giấc trong tiếng người nói chuyện rôm rả, lúc này trong phòng đương nhiên chỉ còn lại một mình cô, nhớ đến lời Cố Khiếu Hành nói lúc sáng, cô nhìn đồng hồ rồi vội vàng dậy đánh răng rửa mặt.
Cô còn đang uống cháo thì Cố Khiếu Hành đã trở về, thấy cô đã dậy, anh tiến lên hỏi: "Còn mệt không?"
Thẩm Ngưng Sơ trừng mắt nhìn anh, không nói gì, Cố Khiếu Hành sờ sờ mũi, hai người kết hôn chưa lâu, nhưng anh rất hiểu vợ mình, dáng vẻ này là còn mệt, nên không dám nói nhiều, chỉ im lặng làm việc của mình, cô uống cháo thì anh xoa bóp eo cho cô.
Ai bảo tối qua anh nhất thời không nhịn được cơ chứ?
Tuy nhiên, anh thích làm việc này, dù sao đó cũng là phúc lợi mà anh đổi được, Thẩm Ngưng Sơ cũng không từ chối, quả thật cô cũng hơi mệt.
Bởi vậy, lúc hai người thu dọn xong xuôi ra khỏi cửa thì đã gần trưa, mai là ba mươi Tết, trong đại viện vô cùng náo nhiệt, nhà nhà đều bận rộn dán câu đối Tết, trong sân còn có người treo đèn lồng.
Sau khi hai người ra ngoài, hàng xóm xung quanh nhiệt tình chào hỏi hai vợ chồng, Thẩm Ngưng Sơ là kiểu người chỉ cần bạn không chọc tôi, thì tôi rất dễ, nên đối mặt với những người hàng xóm nhiệt tình, cô cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
Cô xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, mọi người cảm thấy nói chuyện với cô tâm trạng đều tốt lên một cách khó hiểu, đi một đường mà mối quan hệ với hàng xóm lại trở nên thân thiết hơn.
Lúc Thẩm Ngưng Sơ đến thì mọi người đang chuẩn bị bữa trưa, mọi người nhao nhao muốn cô và Cố Khiếu Hành cùng tham gia, cô cũng không phải người câu thúc, có lẽ trước đây đã quen với việc lên kế hoạch tổ chức sự kiện, nên trong phương diện này lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió, rất nhanh sau đó, Cố Khiếu Hành - vị đoàn trưởng này đã phải nghe theo sự sắp xếp của cô.
Không thể không nói, Thẩm Ngưng Sơ chính là có năng lực kiểm soát toàn cục như vậy, nơi vốn còn hỗn loạn tự nhiên trở nên đâu ra đấy sau khi cô đến.
Ngay cả người trong đoàn cũng nhịn không được trêu chọc, nếu Thẩm Ngưng Sơ cũng đến quân đội nhậm chức, e rằng vị trí đoàn trưởng của Cố Khiếu Hành cũng phải nhường lại.
Lời này đương nhiên là phóng đại, Cố Khiếu Hành biết lãnh binh đánh giặc, Thẩm Ngưng Sơ chỉ là tương đối giỏi nắm bắt loại trường hợp nhiều người thế này mà thôi.
Nhưng lời hay ai cũng thích nghe, nên tuy không nói gì, nhưng nụ cười trên môi cô lại rất rõ ràng.
Nhìn thấy vợ vui vẻ mặc cho mọi người trêu chọc, Cố Khiếu Hành còn ra sức khen vợ mình giỏi giang.
Dần dần, mọi người đều phát hiện ra đoàn trưởng nhà mình đang rải cơm chó, dù sao trong đoàn cũng nhiều người độc thân, mọi người nhất quyết không thể để cho người nào đó được như ý, nên cũng không trêu chọc nữa.
Chương 255
Ăn trưa xong, buổi chiều lại xem phim ngoài trời, lại biểu diễn văn nghệ, đến tối lại bắt đầu nướng thịt, lúc này không phải kiểu nướng bằng giá sắt nữa mà dùng que tre xiên vào, chất củi đốt lửa ngoài trời, vừa có thể sưởi ấm vừa có thể nướng đồ ăn.
Bên này Dung Thành khoai lang khoai tây sản lượng cao, trong đống lửa mọi người vùi rất nhiều khoai lang và khoai tây.
Tuy nói là nướng thịt, nhưng thời buổi này làm gì có chuyện để nhiều người tùy tiện ăn thịt, cơ bản đều có định lượng, nhưng khoai lang nướng và khoai tây thì ăn thoải mái.
Ớt Dung Thành là nhất tuyệt, ớt khô phơi nắng rồi nướng nhẹ trên lửa cho vào cối đá giã nhỏ, bên trong lại cho thêm chút bột hoa tiêu, muối rang chín, còn có thể cho thêm đậu phộng hoặc vừng, trộn đều những thứ này lên thì chấm đâu cũng thấy thơm.
Ớt bột là do mẹ Trần tự tay làm, hôm nay chị dâu mang đến, vừa hay dùng để chấm thịt nướng và khoai tây nướng, phải nói là thơm ngon hết sẩy.
Cho dù sau đó không còn thịt nữa, chỉ riêng khoai tây mọi người cũng ăn no căng bụng.
Chờ đến khi trăng lên đỉnh cây thì các hoạt động ngày hôm trước chính thức kết thúc, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngưng Sơ đến đây đã cảm thấy vô cùng hài lòng, trên đường về nhà tinh thần rất tốt, kéo tay Cố Khiếu Hành tíu tít nói không ngừng.
Cố Khiếu Hành nghe vợ nói, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, dịu dàng cưng chiều nói: "Nếu em thích, sau này năm nào anh cũng dẫn em đến chơi."
————
Hôm sau là đêm giao thừa, tuy đã kết hôn nhưng người lớn hai bên đều ở gần, tự nhiên là phải cùng nhau đón năm mới.
Hơn nữa Thái Hạc Chương và Trần Quý Uyên cũng lo lắng hai đứa nhỏ khó xử, nên hai nhà cùng nhau đón Tết, vì vậy năm nay nhà họ Trần đặc biệt náo nhiệt.
Buổi sáng Cố Khiếu Hành còn phải đến đơn vị một chuyến, tuy là nhưng đơn vị cũng có hoạt động, anh là đoàn trưởng cũng phải quan tâm đến đời sống của chiến sĩ.
Thẩm Ngưng Sơ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng ở nhà đã chạy về nhà ngoại.
Lúc cô đến thì Hồ Đức Dung và Tống Cúc Phân đang ở trong bếp chiên thịt viên, Thẩm Ngưng Sơ ngửi thấy mùi thơm liền đi tới, ăn hai viên thịt rồi lại uống một bát chè tuyết yến mà mẹ nấu, coi như xong bữa sáng.
Hôm nay nhà đông người, Thẩm Ngưng Sơ muốn giúp cũng không có chỗ, nên ăn xong đã bị bà ngoại và mẹ đuổi đi.
Vừa hay con trai anh họ cũng đến, cô dẫn mấy đứa nhóc đi mua đồ.
Trẻ con thích nhất là, bởi vì thời điểm này vật chất còn thiếu thốn, rất nhiều thứ ngày thường không được thấy, chỉ có mới có, ví dụ như kẹo đường chẳng hạn, ngày thường rất hiếm khi thấy, hôm nay ở cổng công viên bên cạnh có người dựng sạp vẽ kẹo đường.
Thẩm Ngưng Sơ đã qua cái tuổi tò mò với những thứ này rồi, nhưng mấy đứa cháu thích, cô là cô thì đương nhiên phải chiều theo, hơn nữa mấy đứa nhóc này còn không cho cô trả tiền, đứa nào đứa nấy đều tự móc tiền túi ra, thậm chí Trần Gia Duật là anh cả trong đám nên chắc chắn là có nhiều tiền hơn, còn mua cho cô một củ khoai lang nướng.
Cậu nhóc đưa khoai lang nướng cho Thẩm Ngưng Sơ còn ra vẻ bá đạo nói: "Cô ơi, cầm cái này sưởi ấm tay ạ." Một củ khoai lang nướng mà thằng bé có thể tạo ra khí thế tổng tài bá đạo được.
Thẩm Ngưng Sơ bật cười, mãi cho đến khi Cố Khiếu Hành đến nụ cười vẫn chưa tắt.
"Cười gì thế?" Cố Khiếu Hành đi tới đứng chắn gió cho vợ, rồi mới hỏi.
Thẩm Ngưng Sơ vừa nhìn thấy anh liền kể ngay chuyện của Trần Gia Duật lúc nãy, Cố Khiếu Hành nghe xong khẽ cười một tiếng: "Tuổi còn nhỏ mà, mấy cái trò này chắc chắn là học từ anh ba của em rồi."
Chương 256
Nhắc đến Trần Luật, Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: "Em thấy không phải đâu, anh ba mà lợi hại thật thì đã chẳng đến nỗi vẫn còn độc thân..." Cô còn chưa nói xong bỗng nhiên nhớ ra đã mấy ngày rồi mình chưa gặp anh ba.
"Đúng rồi, anh ba em đi làm nhiệm vụ à?"
Cố Khiếu Hành cười đầy ẩn ý: "Là đi làm nhiệm vụ, nhưng là nhiệm vụ cưa gái."
“Cái gì cơ ạ?” Thẩm Ngưng Sơ kinh ngạc: “Anh ba có người thương rồi? Ai vậy, theo đuổi ở đâu thế? Từ bao giờ vậy ạ…”
Người Trần Luật theo đuổi là một nữ bác sĩ ở bệnh viện quân đội, tháng trước anh ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, lúc đến băng bó vết thương đã trúng tiếng sét ái tình với cô gái đó.
Chẳng phải cô gái đó đi theo đội ngũ y tế xuống nông thôn sao, chắc là phải ăn Tết ở trên núi, Trần Luật vừa nghe tin thì vội vàng chạy đi tặng quà.
Năm nay là năm đầu tiên cô và em gái ở nhà, Trần Luật cũng không nán lại trên núi quá lâu, tặng quà xong liền vội vàng trở về, vừa kịp lúc bữa cơm tất niên.
Anh ấy vừa về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã vội vàng chặn lại, sốt ruột hỏi: “Anh ba, sao không dẫn chị dâu về ăn Tết cùng? Chẳng lẽ chưa theo đuổi được sao?”
Nghe vậy, Trần Luật lập tức liếc mắt nhìn Cố Khiếu Hành đang đứng bên cạnh, thầm nghĩ chắc chắn là tên này nói bậy bạ, nhưng nghĩ đến việc lúc mình sắp đi Phùng Hi đã cố ý đến tiễn mình, khóe mắt anh không khỏi đắc ý nhếch lên: “Anh ba của em mà có ai là không theo đuổi được?”
Nói xong, không đợi Thẩm Ngưng Sơ lên tiếng, anh ấy lại bổ sung một câu: “Hi Hi, cô ấy muốn cùng đội ngũ y tế ăn Tết ở quê.”
Ôi chao, đã gọi là Hi Hi rồi, xem ra là sắp thành rồi.
Năm nay có thể coi là ngày đoàn viên nhất của nhà họ Trần, cho nên trên mặt ai nấy đều tràn đầy ý cười.
Bữa cơm tất niên cũng thịnh soạn chưa từng có, ngoài những món ăn được chế biến từ nguyên liệu tại chỗ, Cố Khiếu Hành còn liên lạc với bạn học ở tận Dương Thành, cố ý mua từ đó không ít hải sản khô về.
Cho nên bữa cơm tất niên không chỉ có gà vịt cá thịt, mà hải sản cũng không ít, bởi vì bà ngoại là người phương Bắc, dì Tống còn gói thêm cả bánh chẻo nhân thịt dê.
Cả bữa cơm tất niên đúng là sự giao thoa giữa ẩm thực Nam - Bắc.
Ông ngoại còn mang ra chai rượu ngon cất giữ bấy lâu của mình, phái nữ thì uống rượu nếp do dì Tống tự ủ, vị ngọt lịm, không nồng.
Ngay cả Thẩm Ngưng Sơ vốn không ham rượu cũng không nhịn được uống liền hai chén lớn, thời buổi này đêm giao thừa nhà nhà đều thức khuya, tuy không có chương trình gala chào xuân, nhưng người trong nhà đông nên tiết mục cũng không ít, trẻ con thì đốt pháo ở ngoài sân, người lớn thì ngồi nói chuyện phiếm, hai ông ngoại thì chơi cờ.
Mấy anh trai trẻ tuổi còn lại thì lấy hai bộ bài tây ra.
Thời buổi này tuyệt đối không được chơi mạt chược, bài tây thì có thể chơi ở nhà, nhất là vào những ngày Tết như thế này.
Tuy nhiên, chơi bài vào lúc này cũng phải chơi bằng tiền, chính là dán giấy note lên mặt.
Thẩm Ngưng Sơ khá quen thuộc với bài tây, chơi cũng không tệ, tự nhiên là tràn đầy tự tin.
Kết quả là sau vài ván, cô bị các anh trai đánh cho không có sức hoàn thủ, nhìn thấy trên mặt sắp bị dán đầy giấy note, cô vội vàng sốt ruột tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Trần Luật nghe thấy cô gọi Cố Khiếu Hành, nên vui vẻ lên tiếng: “Em gái, em tìm lão Cố thì đúng là tìm nhầm chỗ rồi, cậu ấy còn chơi kém hơn cả anh đấy.”
Trước kia ở Tây Thành điều kiện khó khăn, ngày Tết ở đơn vị cũng cho phép chơi những thứ này, mười lần thì hết tám chín lần Cố Khiếu Hành là người thua.
Chương 257
Cố Khiếu Hành nghe vậy cũng không biện giải, ngược lại rất nghiêm túc giúp đỡ vợ mình.
Bởi vì có lời nói của Trần Luật, hai người anh họ còn lại cũng không để kỹ thuật của em gái và em rể vào mắt.
Kết quả là từ sau khi Cố Khiếu Hành làm quân sư cho Thẩm Ngưng Sơ, dù bài có tệ đến đâu, chỉ cần cầm trong tay Thẩm Ngưng Sơ thì cô đều không thua.
Đến khi kết thúc, trên mặt mấy người anh họ bao gồm cả Trần Luật đều bị dán đầy giấy note, Cố Khiếu Hành còn hào phóng nói một câu: “Cảm ơn anh ba!”
Hai người anh họ còn lại thì theo đúng kiểu anh em ruột thịt mà cho Trần Luật một trận đòn nhừ tử, bọn họ tưởng Trần Luật cùng phe với em rể gài bẫy bọn họ.
Trần Luật uất ức: Không phải, sao tên này lại âm hiểm như vậy chứ?
Đợi đến khi năm mới chính thức đến, bên ngoài vang lên tiếng pháo tí tách, Trần Luật cũng kéo các cháu trai ra sân đốt một tràng pháo, các bậc trưởng bối trong nhà thì lấy bao lì xì cho con cháu, mãi đến khi mùi thuốc s.ú.n.g trong sân dần tan đi, coi như đã chính thức đón năm mới.
Lúc bấy giờ tuy chưa có khái niệm nghỉ lễ dài ngày, nhưng không khí Tết vẫn rất đậm đà, mùng Hai Tết mọi người đã bắt đầu xách đồ đi chúc Tết hàng xóm láng giềng, còn mùng Ba thì đi thăm hỏi họ hàng bạn bè.
Tuy nhiên, thời điểm đó mọi người trở lại làm việc khá sớm, khoảng mùng Bốn, mùng Năm là những ai cần đi làm đã phải đi làm rồi.
Cố Khiếu Hành làm việc trong quân đội nên thời gian trở lại làm việc còn sớm hơn, mùng Ba đã phải về đơn vị, nhưng không khí Tết vẫn chưa tan.
Đi đến đâu cũng nghe thấy mọi người chúc nhau một năm mới vui vẻ.
Phải đến tận rằm tháng Giêng, sau khi ăn Tết Nguyên tiêu thì mới coi như là hết Tết, người miền Nam thường ăn bánh trôi vào ngày Tết Nguyên tiêu.
Thẩm Ngưng Sơ không thích ăn bánh trôi lắm, nhưng cô vẫn ăn tượng trưng một chút, hơn nữa dì Tống còn vì muốn lấy may nên đã rửa sạch mấy đồng xu rồi bọc vào trong bánh trôi.
Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ nghĩ chắc mình ăn hai cái cũng chẳng thể nào ăn trúng đồng xu, không ngờ hai cái bánh trôi đều được bọc đồng xu, vận may tốt như vậy đương nhiên phải khoe khoang một chút, cô rửa sạch đồng xu rồi cất đi, nói là cất giữ vận may.
Một cái Tết náo nhiệt cứ thế trôi qua.
Qua Tết được hai hôm thì cô cũng chính thức khai giảng, lúc khai giảng thời tiết vẫn chưa ấm lên, mọi người đều mặc áo ấm dày cộp.
Bởi vì cô đã kết hôn trong kỳ nghỉ đông nên cô còn đặc biệt mang kẹo cưới đến cho mọi người trong ký túc xá.
Mọi người trong ký túc xá biết tin cô kết hôn đương nhiên rất vui, còn vội vàng chuẩn bị quà.
Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ quyết định mời mọi người trong ký túc xá đi ăn một bữa, nhân lúc trời còn lạnh nên cả nhóm chọn ăn lẩu, nhưng lúc bấy giờ không gọi là lẩu mà gọi là "nhiệt bồn cảnh".
Cố Hiểu Hành và Thẩm Ngưng Sơ quyết định mời mọi người trong ký túc xá đi ăn một bữa, nhân lúc trời còn lạnh, cả đám chọn lẩu, nhưng lúc này người ta chưa gọi là lẩu mà gọi là "nhiệt bồn cảnh".
Lúc bấy giờ nguyên liệu nhúng lẩu không được phong phú như vậy, nhưng hương vị đặc biệt thơm ngon, hơn nữa nước lẩu là do đầu bếp lâu năm chế biến, đi mấy con phố cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, về sau này không còn được ăn hương vị như vậy nữa.
Ăn xong, Cố Khiếu Hành đi thanh toán tiền và phiếu, những người còn lại xoa xoa bụng bắt đầu buôn chuyện rôm rả.
Đồng Gia Vân Tết vừa rồi cũng được sắp xếp đi xem mắt, chỉ là chưa tìm được đối tượng phù hợp, nhưng thông qua người đàn ông kia cô lại biết được một số chuyện khác.
Chương 258
"À đúng rồi, mọi người còn nhớ Tống Kiều không?"
Nếu là người khác thì có thể mọi người không nhớ, nhưng Tống Kiều thì cho dù người khác không nhớ thì Thẩm Ngưng Sơ vẫn nhớ.
"Tống Kiều làm sao vậy?" Vạn Xuân Vân là người thích nghe mấy chuyện tầm phào nhất, tuy Đồng Gia Vân còn chưa nói gì, nhưng chỉ cần nghe đến cái tên này thôi, cô đã cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó rồi.
Vạn Xuân Vân vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào Đồng Gia Vân, yên lặng chờ cô chia sẻ.
Đồng Gia Vân lớn tuổi hơn mọi người nên nói năng, làm việc chững chạc hơn, thấy mọi người tò mò như vậy, cô không vòng vo tam quốc mà nói thẳng: "Cô ta bị công an bắt rồi."
"Hả? Tại sao? Có chuyện gì vậy?"
Thì ra, người đàn ông đi xem mắt với Đồng Gia Vân là họ hàng bên chồng của Tống Kiều, Tống Kiều vì bị nhà ngoại bòn rút nên đã bàn bạc với bác cả rồi bỏ học lấy chồng.
Người đàn ông kia là do bác gái cả của Tống Kiều mai mối, là công nhân đường sắt, điều kiện rất tốt.
Chỉ là người đàn ông kia có một đứa con riêng, lúc đầu nói là con cái sẽ do bố mẹ chồng nuôi, kết quả sau khi hai người kết hôn thì bố mẹ chồng lại đưa đứa bé đến.
Tuy nhiên, đứa bé kia cũng ngoan ngoãn, mới bảy, tám tuổi đầu đã giành làm hết mọi việc trong nhà, ban đầu Tống Kiều còn giả vờ đối xử tốt với đứa bé, nhưng sau khi mang thai thì cô ta rất ghét bỏ đứa bé, đánh mắng là chuyện thường ngày, tháng trước cô ta định đưa đứa bé về nhà ông bà nội, lúc đi qua sông Thông Giang thì lại đẩy đứa bé xuống sông.
Trùng hợp lúc đó có chiến sĩ giải phóng quân đang đi tuần tra sửa cầu trên sông Thông Giang nên đã kịp thời cứu đứa bé lên, nếu không có ai đi qua thì đứa bé đã mất mạng rồi.
Đương nhiên Tống Kiều cũng bị công an bắt, ban đầu cô ta còn chối cãi là đứa bé tự ngã xuống sông, nhưng hành vi đẩy người của cô ta đã bị chiến sĩ giải phóng quân đang đi tuần tra ở bờ bên kia nhìn thấy, có người làm chứng, nhà chồng cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nghe xong, Thẩm Ngưng Sơ liền nhớ đến chuyện ở thôn Đại Hà, chẳng phải Vương Đại Hoa và Trần Tú Quyên cũng có ý đồ như vậy sao? Chỉ là cô đã sớm đề phòng, người rơi xuống nước không phải là cô.
Cho nên đối với chuyện Tống Kiều hại người, cô ấy dường như cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ là do di truyền trong gia đình.
Nhưng hiện tại cũng coi như là tội có ứng báo, có bằng chứng rồi cô ta cũng không trốn thoát được.
Vạn Xuân Vân tò mò hỏi: "Nhưng cô ta không phải đang mang thai sao? Vậy đứa bé thì sao?". Mẹ ơi, sinh ra đã có một người mẹ như vậy cũng thật là bất hạnh.
Đồng Gia Vân mỉm cười, xua tay: "Chuyện này còn éo le hơn.".
"Sao vậy?".
"Tống Kiều căn bản không hề mang thai, cô ta giả vờ mang thai chẳng qua là muốn đuổi con riêng của chồng đi, nào ngờ cho dù cô ta có mang thai thì chồng cô ta cũng không có ý định không nhận đứa bé kia, cô ta mới nảy sinh ý định hại người.".
Chuyện này thật là... khó nói nên lời.
Tuy nhiên, dù sao cũng là người không liên quan, mọi người nói xong chuyện này cũng không hỏi thêm nữa. Lúc trở về, Thẩm Ngưng Sơ mới hỏi Cố Khiếu Hành một câu, anh ấy thì đã biết từ sớm, nhưng đối với Tống Kiều chỉ cảm thấy là tự làm tự chịu, nên cũng không nói với vợ mình.
Về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ vội vàng nói với mẹ tin tức này, nói đến chuyện Trần Tố và Tống Kiều làm chuyện ác thì mẹ cô mới là người chịu tổn thương trực tiếp nhất.
Bây giờ những người đó đều đã nhận được hình phạt thích đáng, coi như cũng hả giận.
Trần Uyển Trân nghe con gái nói xong thì ngẩn người hồi lâu, bất giác lại nghĩ đến nội dung trong sách, hình như vào khoảng thời gian này cũng từng xảy ra một vụ tai nạn, nhưng lần đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì có người làm chứng, Tống Kiều còn nhảy xuống nước cứu người, thậm chí còn được khen thưởng, lúc đó còn được lên báo.
Từ đầu đến cuối Trần Uyển Trân đều không tin Tống Kiều là người tốt, nhưng lúc đó bản thân bà cũng đang ốm liệt giường, chỉ biết than thở số phận bất công.
Bây giờ nghe được những lời này mới cảm thấy đây mới đúng là chuyện mà Tống Kiều có thể làm.
"Mẹ, mẹ sao vậy?". Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ ngẩn người liền nhỏ giọng gọi một tiếng hỏi.
Trần Uyển Trân nghe vậy thì dịu dàng cười với con gái: "Không sao, chỉ là mẹ cảm thấy cô ta là tội có ứng báo.". Khoảnh khắc này, Trần Uyển Trân dường như cũng hoàn toàn yên tâm, trong ký ức, những tình tiết trong sách đã bị đảo ngược hoàn toàn.
Bà cảm thấy đây mới là quỹ đạo phát triển bình thường, rốt cuộc thì phải là người như thế nào mới có thể viết ra được những tình tiết khó tin như vậy?
Chuyện của Tống Kiều cũng không gây ra sóng gió gì ở nhà họ Trần hay ở Thẩm Ngưng Sơ, dù sao cũng chỉ là một người không quan trọng, hơn nữa vừa mới qua năm, nhà họ Trần lại đón thêm một tin vui lớn, mọi người đều bận rộn đến phát điên, ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác.
Chương 259
Gần đây, nhà họ Trần đúng là liên tiếp có chuyện vui, ngoài việc Trần Luật theo đuổi được người mình thích, chuyện của Trần Uyển Trân và Tống Chiêu Huy cũng được ấn định.
Tống Chiêu Huy là người thật thà, năm đó vì nhận lời nhờ vả của Thẩm Bách Bình nên đã coi việc chăm sóc Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ là trách nhiệm của mình.
Kết quả là Trần Uyển Trân vì lo lắng cho con gái nên đã từ chối, tuy nhiên, trong những năm qua, Tống Chiêu Huy đã từ chối tất cả các cuộc gặp gỡ mai mối, kéo dài từ năm ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi.
Bản thân ông cũng không hề oán trách, dù sao đây cũng là lựa chọn của ông, vì vậy ông chưa bao giờ lấy chuyện này ra để lấy lòng Trần Uyển Trân.
Đây đều là những điều Trần Uyển Trân nghe được từ miệng người khác, sau đó mới biết được số tiền bà nhận được trong những năm qua gần như đều là trợ cấp của Tống Chiêu Huy.
Tình cảm ở cái thời đại này cộng với độ tuổi này không còn mãnh liệt như thuở trẻ, nhưng cũng không thể nào có thể làm ngơ, vì vậy họ đã đến với nhau một cách tự nhiên như vậy.
Ban đầu, Trần Uyển Trân nghĩ rằng bản thân tái hôn, tuổi cũng không còn nhỏ, chỉ cần mời gia đình đến dùng bữa là xong, dù sao con gái cũng mới đi lấy chồng, bà mà tổ chức linh đình sợ người ta nói ra nói vào.
Nhưng yêu cầu này đã bị tất cả mọi người trong nhà họ Trần từ chối, Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh cho rằng con gái mình đường đường chính chính đi lấy chồng, sợ ai nói ra nói vào?
Hai người anh trai thì cho rằng vì nhiều lý do nên không thể tự mình tiễn em gái đi lấy chồng, vì vậy muốn bù đắp lại.
Tống Chiêu Huy tất nhiên muốn rước người về nhà một cách long trọng, nhưng khi biết Trần Uyển Trân muốn kín đáo một chút thì cũng chiều theo ý bà, bây giờ nhà họ Trần không đồng ý, đương nhiên là mọi việc đều theo ý nhà vợ.
Cuối cùng, Trần Uyển Trân cũng bị thuyết phục, dự định tổ chức một buổi lễ long trọng, nói ra thì cũng tiếc nuối, tuy Thẩm Bách Bình đối xử tốt với bà, nhưng lúc đó ông cũng chỉ là một người lính mới vào quân ngũ chưa lâu, vốn dĩ không có tiền, mẹ ở nhà lại bị ốm.
Thế nhưng, vì muốn đưa Trần Uyển Trân thoát khỏi bể khổ, ông đã liều lĩnh vay tiền đồng đội, lại vay thêm nhà bí thư một ít để đưa cho vợ chồng Trần Đại Dũng làm tiền dưỡng lão, sau đó mới rước được Trần Uyển Trân về nhà.
Vì không có tiền nên hôn lễ của hai người rất đơn giản, ngoài bộ quần áo mới mà Thẩm Bách Bình dùng số vải ít ỏi của mình để may cho Trần Uyển Trân thì không còn gì nữa.
Trong nhà thậm chí còn không sắm sửa được đồ đạc mới, đây cũng là điều mà năm đó Thẩm Bách Bình cảm thấy có lỗi với vợ nhất, vì vậy sau này đã liều mình lập công.
Lúc đó, những gì có thể bán trong nhà đều đã bán hết, chỉ còn lại ba quả trứng gà và một cân thịt lợn, buổi tối cả nhà băm thịt lợn gói bánh chưng, ba quả trứng gà thì được Thẩm Bách Bình luộc thành trứng gà ngâm đường đỏ.
Trần Uyển Trân muốn cả nhà cùng ăn, nhưng Thẩm Bách Bình lấy cớ không ăn ngọt nên đã không ăn một miếng nào, ba quả trứng gà đều dành cho Trần Uyển Trân.
Có lẽ là lớn tuổi nên hay hồi tưởng lại quá khứ, Trần Uyển Trân thỉnh thoảng lại nhớ về chuyện cũ, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, cũng may mắn vì mình đã gặp được Thẩm Bách Bình.
Hôn lễ của hai người được ấn định vào tháng sau, Thẩm Ngưng Sơ ở nhà cùng mẹ, nhìn cả căn nhà tràn ngập sắc đỏ hỷ sự, còn có đủ thứ đồ đạc mà cha mẹ và Tống Chiêu Huy chuẩn bị, Trần Uyển Trân bèn kể lại chuyện kết hôn trước đây.
------------------------------
Chương 260
"Ngưng Sơ, con còn nhớ cha con trông như thế nào không?" Trần Uyển Trân lải nhải nói một hồi lâu rồi quay sang hỏi con gái một cách dịu dàng.
Thẩm Ngưng Sơ đều đặt ảnh của cha trong nhà, thường xuyên nhìn nên đương nhiên sẽ không quên, tuy cô và cha không ở bên nhau lâu, nhưng trong ký ức sâu thẳm luôn nhớ có một người đàn ông mặc quân phục cao to đẹp trai, mỗi lần về nhà đều gọi tên cô và mẹ từ xa, khi nhìn thấy cô thì sẽ lập tức ngồi xổm xuống để cô cưỡi lên cổ, ông cứ như vậy chở cô trên lưng, một tay dắt mẹ đi về nhà.
Tuy cha không ở nhà nhiều, nhưng tình yêu thương của cha dành cho cô chưa bao giờ thiếu vắng.
"Con nhớ, cha con rất đẹp trai." Lại còn hay cười, hàm răng trắng bóng, nhìn thấy hai mẹ con từ xa đã cười toe toét, hàm răng trắng đến chói mắt.
Chuyện của Thẩm Bách Bình, Trần Uyển Trân cả đời này bà cũng không thể nào quên, điều này dĩ nhiên Tống Chiêu Huy cũng biết, bất quá sống đến cái tuổi này rồi chú ấy cũng đã sớm thản nhiên lắm rồi, vì chuyện này mà trước khi kết hôn hai người còn cùng nhau đi tế Thẩm Bách Bình một chuyến.
Bởi vì chuyện Tống Chiêu Huy năm ngoái bị thương, nên lần này chú ấy cũng đã xin giải ngũ, vừa hay là sau khi kết hôn với Trần Uyển Trân thì sẽ đến đơn vị mới nhậm chức.
Căn nhà được phân cho chú ấy ở phía Tây thành phố, nhưng chú ấy không lấy, mà chuyển về ở căn nhà cũ của mình, tuy là nhà cũ nhưng năm ngoái mới sửa sang lại, xây thêm thành căn nhà hai tầng gạch đỏ, cách đại viện không xa, chỉ cách một con đường lớn.
Cả nhà như vậy vẫn giống như chưa từng bị chia cắt.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ hè, mùa hè năm nay nóng kinh khủng, nhưng mấy hôm trước Tống Chiêu Huy có gửi cho Thẩm Ngưng Sơ một cái quạt điện, đây là do nhà máy quốc doanh mà chú ấy đến nhậm chức sản xuất.
Lại còn nhờ người ta từ nhà máy ở Hải Thành chuyển đến một cái tủ lạnh, điều này khiến Thẩm Ngưng Sơ vui mừng khôn xiết, rảnh rỗi là lại ở nhà tự làm một ít kem que trái cây gì đó.
Ngày nào Cố Khiếu Hành về nhà cũng được nếm thử kem que vị mới, đây có thể coi là những ngày tháng tươi đẹp nhất của mùa hè.
Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Ngưng Sơ lại lấy một que kem trái cây ra làm thành đá bào, ăn kèm với trái cây theo mùa, hai người ngồi trong phòng khách vừa nghe radio vừa trò chuyện.
Cái quạt điện kia thì vẫn chưa dùng đến, bởi vì bình thường Cố Khiếu Hành thích quạt cho Thẩm Ngưng Sơ hơn.
Nói tới nói lui khẳng định là không thể nào không nhắc đến chuyện của mẹ, từ sau khi Trần Uyển Trân và Tống Chiêu Huy kết hôn, Thẩm Ngưng Sơ có thể nhìn thấy rõ ràng mẹ đã tròn trịa hơn, thật ra thì ở nhà ông bà ngoại cũng đã có chút rồi, bây giờ trải qua nửa năm, càng rõ ràng hơn.
Bởi vì mẹ chỉ cần hơi có hứng thú với thứ gì đó là Tống Chiêu Huy sẽ mua cho bằng được, ví dụ như hồi mùa xuân, trong nhà đều mua mấy túi mấy túi một lần.
Mẹ căn bản là ăn không hết, chú ấy còn mua thêm cho mẹ mấy túi nữa, ăn đến nỗi bây giờ Thẩm Ngưng Sơ không dám nghĩ đến thứ đó nữa.
Tống Chiêu Huy bây giờ quản lý nhà máy quốc doanh có đến mấy vạn người, tiền lương còn nhiều hơn trước kia, chú ấy và Trần Uyển Trân lại không định sinh con nữa, trước khi kết hôn còn đặc biệt đi triệt sản, cho nên tiền kiếm được đều dùng để nuôi vợ, có thể tưởng tượng được là nuôi đến mức nào rồi.
Cũng chỉ là nộp sổ tiết kiệm thôi, nếu mà không nộp thì chắc chắn là còn tiêu nhiều tiền hơn nữa.
Chương 261
Thấy mẹ sống tốt như vậy Thẩm Ngưng Sơ cũng yên tâm rồi, trước kia Thẩm Ngưng Sơ còn lo lắng mình kết hôn rồi mẹ sẽ buồn, dù sao thì hai mẹ con nương tựa vào nhau lâu như vậy.
Bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng nữa, hơn nữa nhìn thấy mẹ ngày nào cũng vui vẻ, Thẩm Ngưng Sơ cũng có thể nhìn ra Tống Chiêu Huy là thật lòng yêu thương mẹ.
Mặc dù theo lời mẹ nói thì toàn bộ mạch truyện đều đã thay đổi, nhưng mà tình cảm của chú Tống dành cho mẹ vẫn không hề thay đổi.
Cố Khiếu Hành nghe vợ nói hài lòng về chú Tống như vậy, lại khẽ nói một câu: "Thật ra đội trưởng Tống còn làm rất nhiều việc."
"Còn gì nữa ạ?" Thẩm Ngưng Sơ một tay chống cằm nhìn Cố Khiếu Hành hỏi.
Cố Khiếu Hành cũng không giấu giếm, đem chuyện của Tống Chiêu Huy nói hết ra, bao gồm cả việc chú ấy giải ngũ cũng là vì mẹ.
Bởi vì chuyện của ba vợ, mẹ vợ thật ra vẫn luôn không yên tâm lắm về việc làm trong quân đội, kể cả lúc đó anh muốn theo đuổi Thẩm Ngưng Sơ, thật ra mẹ cũng không hài lòng lắm.
Cho nên để cho bà yên tâm, Tống Chiêu Huy mới xin giải ngũ.
Thẩm Ngưng Sơ nghe xong lời này càng thêm yên tâm, Cố Khiếu Hành thấy vậy cũng đưa tay xoa đầu vợ: "Cho nên, em cứ yên tâm đi."
Anh biết chuyện mẹ vợ tái giá Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn có chút lo lắng, dù sao cũng sợ người ta nói ra nói vào làm đội trưởng Tống d.a.o động.
Dù sao đội trưởng Tống cũng chưa kết hôn, hai người lại không sinh con, điều kiện nhà họ Tống lại tốt, cho dù mẹ và chú Tống kết hôn rồi, vẫn có những người lắm chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho chú ấy.
Thậm chí còn nói những lời chia rẽ đến tận tai bố mẹ chú Tống.
Cố Khiếu Hành vừa về đến nhà đã nghe vợ cằn nhằn mấy lần, lần này anh biết chuyện nên vội vàng về chia sẻ với vợ.
Ba Tống vì mẹ như vậy, sao có thể vì mấy lời đàm tiếu mà lung lay?
Biết được chuyện này, Thẩm Ngưng Sơ làm sao giấu nổi, hôm sau liền “chạy vội” đến chỗ mẹ kể hết mọi chuyện.
“Mẹ, chú Tống thật sự rất tốt.”
Trần Uyển Trân nghe xong, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thuận theo lời con gái gật đầu: “Lão Tống, ông ấy thật sự rất tốt.” Nho nhã khiêm tốn, một vị giám đốc nhà máy lớn như vậy mà về đến nhà không hề có chút khí thế nào, thậm chí còn chủ động giúp bà rửa chân.
Nói đến những chuyện này, Trần Uyển Trân có chút ngượng ngùng trước mặt con gái, nhưng sợ con gái lo lắng nên cũng không giấu diếm gì.
Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ vui cười không ngớt, một người phụ nữ có hạnh phúc hay không đều có thể nhìn ra từ nét mặt và lời nói cử chỉ của họ.
Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ hiện tại sống rất tốt, nên đối với Tống Chiêu Huy cũng giống như cha ruột.
Điều này khiến Tống Chiêu Huy thụ sủng nhược kinh, buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm, Tống Chiêu Huy liền lấy ra một bản di chúc, nói rõ sau trăm năm của mình, tất cả mọi thứ đều để lại cho Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ.
Tuy chuyện này nói ra còn sớm, nhưng ông vẫn cảm thấy nói trước cũng không sao, dù sao nhà ông còn có cháu trai cháu gái.
Tuy quan hệ cả nhà coi như cũng không tệ, nhưng ai có thể nói trước được chuyện tương lai, bởi vì lần này ông kết hôn không sinh con, có một người cháu trai còn nói có thể nhận nuôi một đứa con trong nhà.
Lúc đó tuy ông trực tiếp từ chối, nhưng ông và Trần Uyển Trân nói là vợ chồng nửa đường, một khi ông không còn, một mình bà phải đối mặt chính là cả nhà họ Tống.
Trần Uyển Trân thấy vậy, hốc mắt có chút đỏ lên: “Lão Tống, ông làm vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ bà vì tham lam tiền tài của ông mới ở bên ông sao?
Chương 262
Tống Chiêu Huy đưa tay lau nước mắt cho Trần Uyển Trân, cười nói: “A Trân, em và Tiểu Sơ đừng suy nghĩ nhiều, là chồng của em, anh đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng mọi đường lui.” Nếu vợ mất trước ông, ông còn có thể làm chủ, chỉ sợ mình ra đi trước bà, ông không muốn vợ tuổi lớn rồi còn bị chuyện phiền lòng làm khổ.
Phải nói là tình yêu chân thành và thẳng thắn như vậy, khiến Thẩm Ngưng Sơ cũng cảm động, trên đường về nhà còn có chút nghẹn ngào.
Từ đó về sau, tuy Thẩm Ngưng Sơ không đổi cách gọi là ba, nhưng đối với Tống Chiêu Huy cũng như cha ruột.
Mới khai giảng không lâu, Trần Luật cũng kết hôn, anh ấy chọn căn nhà ngay phía sau nhà Thẩm Ngưng Sơ, sau này hai anh em lại có thể làm hàng xóm.
Chị dâu là bác sĩ, trông có vẻ nhu mì yếu đuối nhưng lại là người tính cách nhanh gọn, Thẩm Ngưng Sơ vô cùng thích, quan hệ của hai người cũng tiến triển rất nhanh, thân thiết như bạn thân.
Năm nay trường có thông báo mới, sinh viên công nông binh khóa của bọn họ rút ngắn thời gian học từ ba năm xuống còn hai năm rưỡi, sang năm thứ hai sẽ lần lượt trở về đơn vị cũ hoặc phân công đơn vị mới.
Vì vậy, việc học tập tiếp theo sẽ phải rút ngắn lại, Thẩm Ngưng Sơ bỗng chốc bận rộn, các khóa học tăng thêm, những khóa học như huấn luyện quân sự bị hủy bỏ.
Cố Khiếu Hành sợ vợ quá vất vả, nên cơ bản có thời gian rảnh là lái xe đưa đón, nhưng Thẩm Ngưng Sơ lại không cảm thấy gì, dù sao có kiến thức cơ bản, học lên cũng không khó khăn, một chút cũng không cảm thấy mệt.
Thậm chí đến mùa đông lại bắt đầu tự tìm việc cho mình, năm nay cô không làm quần áo bình thường nữa, mà bắt đầu mày mò làm áo khoác phao.
Nguyên nhân là do nhà ăn quân khu mua một lượng lớn ngỗng, vùng Dung Thành này sông nước phát triển, vì vậy trang trại nuôi ngỗng nuôi vịt rất nhiều.
Năm nay điều kiện tốt hơn năm ngoái, nên phòng hậu cần không chỉ chuẩn bị thịt heo như năm ngoái mà còn chuẩn bị rất nhiều ngỗng, tất cả đều làm thành ngỗng muối, số lông ngỗng còn lại vốn định vứt bỏ hết, bị Thẩm Ngưng Sơ biết được, liền xin mấy túi về, bắt đầu đem số lông ngỗng mịn màng đó giặt sạch sẽ, dự định tự mình làm áo khoác phao.
Mấy ngày nay, cô và mẹ cô chen chúc ở nhà ông bà ngoại, mọi người đều bận rộn vì sở thích nhỏ của cô, thậm chí cả vợ của Trần Luật cũng đến giúp đỡ, hôm nay Trần Luật và Cố Khiếu Hành tan sở cùng nhau, trên đường về còn cố ý ghé qua căn tin mua canh thịt dê.
Đây là món chỉ có vào mùa đông, đặc biệt là vào ngày Đông chí, nhà nào cũng phải nấu canh thịt dê để uống, xua tan giá lạnh của cả mùa đông.
Đó cũng là một cách nói, nhưng uống canh thịt dê vào mùa đông quả thực có tác dụng xua tan cái lạnh, vì vậy hai người nghĩ rằng mấy ngày nay dì Tống giúp Thẩm Ngưng Sơ xử lý lông ngỗng sẽ bận rộn không có thời gian hầm canh nên đã mua sẵn ở căn tin mang về.
Về đến nhà, nhìn thấy phòng khách đều là người đang bận rộn, vội vàng gọi mọi người uống chút canh nóng, Thẩm Ngưng Sơ rất thích canh thịt dê ở đây, là loại canh có màu trắng sữa, không hề có mùi tanh.
Nghe nói có đồ ăn ngon, cô bỏ việc chạy tới, Cố Khiếu Hành biết vợ mình thích uống, nên đã sớm múc riêng cho cô một bát, còn lấy ớt bột cay do mẹ vợ làm ra để chấm thịt dê.
Chỉ là Thẩm Ngưng Sơ mới uống một ngụm đã cau mày, còn chưa kịp nuốt xuống đã quay người chạy vào nhà vệ sinh.
"Tiểu Sơ... em sao vậy?" Cố Khiếu Hành vẫn đang cho ớt bột vào, thấy vợ chạy vào nhà vệ sinh thì ném ớt bột xuống rồi đuổi theo.
Chương 263
Trần Uyển Trân và Chu Vân Thanh thấy vậy cũng đi theo, Trần Uyển Trân vội vàng bưng một cốc nước nóng tới, nhìn Cố Khiếu Hành vỗ lưng cho con gái rồi đưa cốc nước nóng lên: "Súc miệng đi con."
Lúc này, Chu Vân Thanh ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Có phải mùi canh thịt dê nồng quá không?"
Tống Cúc Phân ở bên cạnh bưng bát canh thịt dê lên uống một ngụm, không phát hiện ra mùi vị gì lạ, vẫn giống như trước.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngưng Sơ, bà vội vàng bê hết canh thịt dê vào bếp.
Thẩm Ngưng Sơ nôn một trận, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy n.g.ự.c hơi tức.
Trần Uyển Trân thấy con gái vẫn luôn che ngực, ánh mắt bà chợt lóe lên, bà bước tới đỡ con gái nói: "Khó chịu thì vào phòng nghỉ ngơi một lát đi con."
Là một người mẹ, Trần Uyển Trân nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngưng Sơ thì nghĩ đến lúc mình mang thai, vì vậy sau khi vào phòng, bà đã hỏi tình hình của con gái.
Thẩm Ngưng Sơ hoàn toàn không ngờ rằng mình có thai, mặc dù có kế hoạch mang thai, nhưng không thể nào nhanh như vậy được.
Chỉ là khi mẹ hỏi, cô mới giật mình nhận ra kinh nguyệt của mình hình như đã chậm mất nửa tháng rồi, cơ thể cô khá tốt, kinh nguyệt cũng khá đều, chỉ d.a.o động trước sau vài ngày.
Lần này vì lịch học tăng thêm, bận rộn thi cuối kỳ nên cô hoàn toàn quên mất.
Trần Uyển Trân nhìn dáng vẻ của con gái thì biết mình đoán đúng, nhìn con gái ngây người, bà không nhịn được đưa tay ra điểm điểm lên trán con gái: "Con bé này..."
Nghĩ đến mấy ngày hôm trước con gái còn cùng A Luật và A Hành đi leo núi, bà lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng hỏi: "Mấy ngày nay cơ thể con không có chỗ nào khó chịu sao?"
Mùa đông ở Dung Thành có tuyết rơi nhưng chỉ là tuyết nhẹ, còn Bảo Tây cách tỉnh lỵ mấy trăm cây số, mùa đông tuyết dày, Trần Luật đi công tác ở đó đã miêu tả nơi đó đẹp như tranh vẽ, làm sao Thẩm Ngưng Sơ có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.
Trước đây cô vốn là người thích leo núi, trượt tuyết, cái gì cũng không bỏ qua, đến đây gần như không có những hoạt động này, nghe nói chồng và anh trai muốn đến Bảo Tây, cô đã chạy theo chơi mấy ngày.
Nơi đó đường núi hiểm trở, muốn leo lên núi rất vất vả, nghe nói là bị ngã mấy lần mới lên đến đỉnh núi.
Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: "Không ạ."
Mặc dù cô trả lời là không, nhưng Trần Uyển Trân cảm thấy con gái đang cố gắng chịu đựng, hơn nữa theo bà, mang thai là một việc rất nguy hiểm, đặc biệt là trong giai đoạn đầu thai kỳ.
Thẩm Ngưng Sơ thấy sắc mặt mẹ không tốt, biết bà đang lo lắng cho mình, nhưng bản thân cô thực sự không có cảm giác gì khó chịu, cô ôm lấy cánh tay mẹ nũng nịu: "Mẹ, chưa chắc đã có thai đâu, lần trước con đến Bảo Tây trượt chân ngã xuống nước đá, biết đâu..." là do bị cảm lạnh nên kinh nguyệt mới chậm trễ.
Cô nàng lỡ miệng nói hớ ra chuyện này, thấy ánh mắt mẹ thay đổi, sợ hãi đến mức nhảy dựng lên.
"Con còn bị ngã xuống nước à?" Trần Uyển Trân trừng mắt nhìn con gái, tức giận là thật sự tức giận, đừng nói là đang mang thai, ngày thường mà ngã xuống nước lạnh như vậy cũng đủ rét cóng rồi.
"Thực ra cũng không phải ngã hẳn xuống, chỉ là trượt chân vào một chút, anh ba đã kéo con lại ngay."
Trần Uyển Trân thật muốn đánh người, đứng dậy đang tìm xem có đồ gì thuận tay hay không thì bị con gái ôm chặt lấy: "Mẹ, cũng chưa chắc đã là có thai mà!"
Nói đến chuyện này, Trần Uyển Trân cũng không còn tâm trí nào để so đo với con gái nữa, lập tức muốn đưa con gái đến bệnh viện.
Chương 264
Biết vợ có thể đã mang thai, Cố Khiếu Hành đương nhiên sẽ không thể không đi cùng, nhưng mà trên đường đi lại bị mẹ vợ lải nhải suốt dọc đường.
Cố Khiếu Hành không biện giải, mặc dù lúc này vẫn chưa chắc chắn vợ có thai hay không, nhưng mẹ vợ nói không sai, nếu như vì sự bất cẩn của mình mà khi leo núi xảy ra chuyện gì, đó là điều cả đời cũng không thể bù đắp được.
Cả đời này có nên sinh con hay không, Cố Khiếu Hành kỳ thực cũng không có suy nghĩ gì mãnh liệt, nhưng vì chuyện này mà để vợ phải chịu khổ thì đó là điều căn bản không thể bù đắp được.
Ba người vội vàng đến bệnh viện, lúc này làm kiểm tra thì kết quả cũng không thể có ngay được, nhưng Cố Khiếu Hành đã tìm người quen trong bệnh viện mời một vị lão trung y đến bắt mạch, nghe nói là rất chính xác.
Đương nhiên cũng đã làm các xét nghiệm thông thường, chỉ là kết quả phải đến ngày mai mới có thể lấy được.
Vị lão trung y này đã ở bệnh viện quân khu mấy chục năm, tổ tiên vốn là người học y, tay nghề tự nhiên không cần phải bàn, nhưng trong vài phút bắt mạch đó, Cố Khiếu Hành vẫn vô cùng căng thẳng.
Ngược lại, Thẩm Ngưng Sơ lại vô cùng bình tĩnh, khi vị bác sĩ khẳng định cô đã mang thai, trên mặt Thẩm Ngưng Sơ thoáng qua một tia vui mừng.
A, thật sự có thai rồi, cô sắp được làm mẹ rồi, vậy mà lại có chút không thể tin được.
Cố Khiếu Hành không thể nào bình tĩnh như vợ mình được, lúc cúi người đỡ cô, tay đều run rẩy, trong đầu không còn suy nghĩ gì khác, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh sắp được làm bố rồi?
Niềm vui sướng khổng lồ bao trùm lấy trái tim, như dòng nước lũ hạnh phúc nhấn chìm con người ta, chỉ trong vài giây ngắn Cố Khiếu Hành dường như đã tưởng tượng ra hình dáng đứa con của mình.
Nghĩ đến việc sau này sẽ có một cô con gái trắng trẻo, thơm tho, mềm mại gọi mình là bố, khóe miệng Cố Khiếu Hành thế nào cũng không thể kìm nén được, trong lòng vừa hồi hộp, vừa kích động, lại hỏi bác sĩ: "Bác sĩ cho hỏi, vợ tôi có cần phải điều dưỡng gì không..." Rồi lải nhải kể lại chuyện trượt chân xuống nước hôm đó.
Thực ra lúc đó Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ bị trượt chân một chút, đối với cô mà nói thật sự không phải chuyện gì to tát, nhưng vì người nào đó lo lắng nên cô cũng mặc kệ anh hỏi.
Bác sĩ là một ông lão hiền từ, sau khi hỏi rõ tình hình thì lắc đầu nói Thẩm Ngưng Sơ được nuôi dưỡng tốt, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.
Cố Khiếu Hành vẫn không yên tâm, cứ nằng nặc bắt bác sĩ viết ra một tờ giấy những điều cần lưu ý, còn có cả những lời khuyên về chế độ ăn uống, định bụng sẽ mang về nhà làm theo từng điều một.
Vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận như vậy khiến những người đến khám bệnh bên cạnh không khỏi phì cười.
Cố Khiếu Hành không hề lúng túng, chỉ chăm chú hỏi bác sĩ, vẻ mặt căng thẳng và thận trọng đến mức Thẩm Ngưng Sơ cũng không nhịn được cười, nhưng cô cũng phát hiện ra, Cố Khiếu Hành người này chẳng phải rất điềm tĩnh sao? Bây giờ sao lại có chút chuyện là đã thể hiện rõ trên mặt thế này?
Cô còn chưa kịp hỏi Cố Khiếu Hành về sự thay đổi này, thì Cố Khiếu Hành đã lên tiếng trước: "Vợ, em có thấy khó chịu ở đâu không? Còn muốn nôn nữa không?"
"Không còn nữa."
"Nếu muốn nôn thì phải nói với anh."
"Nói với anh thì có tác dụng gì?" Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được liếc xéo người này một cái, vừa rồi bác sĩ đã nói rồi, ốm nghén là chuyện bình thường, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì đến thời điểm sẽ tự khỏi thôi.
"Anh..." Quả thật, chuyện này Cố Khiếu Hành nhất thời có chút bất lực, nhưng vừa rồi anh đã cố ý hỏi bác sĩ, cho dù không thể trị tận gốc nhưng vẫn có thể cải thiện từ chế độ ăn uống.
Chương 265
Chuyện mang thai của Thẩm Ngưng Sơ hiện tại không còn là chuyện của hai vợ chồng nữa, mà là chuyện của cả nhà.
Ban đầu, Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh muốn đón cháu gái ngoại về nhà ở, như vậy nhà đông người cũng tiện chăm sóc, nhưng bị Thẩm Ngưng Sơ từ chối, cô sợ ông bà ngoại lo lắng thái quá, chuyện bé xé ra to, như vậy cô rất áp lực.
Hồ Đức Dung biết cặp vợ chồng son này đã quen nũng nịu, chắc chắn không muốn ở chung với cả nhà, nhưng bà vẫn gọi riêng cháu ngoại về dặn dò.
“Trong nhà không phải còn một phòng trống sao? Bà đi dọn dẹp cho con, sau này con ngủ riêng bên cạnh.” Hồ Đức Dung thấy cháu ngoại dính vợ như sam, hiện tại Tiểu Sơ lại mới mang thai sợ nó không hiểu chuyện quậy phá con bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-con-gai-chet-yeu-cua-thien-kim-that-trong-nien-dai-van/chuong-250.html.]
Nghe vậy, Cố Khiếu Hành nhíu mày, còn phải ngủ riêng? Ai quy định?
Hồ Đức Dung thấy nó không hài lòng liền nói: “Tiểu Sơ còn chưa được ba tháng, thân thể yếu ớt lắm, không chịu được quậy phá đâu con biết không?”
Cố Khiếu Hành bất mãn liếc nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, trong lòng bà cháu lại là người không hiểu chuyện như vậy sao?” Đó là vợ anh, anhcòn không nỡ động vào, nói gì đến quậy phá?
“Chuyện này không nói trước được.” Hồ Đức Dung cũng không hề chiều chuộng cháu trai.
Chuyện ngủ riêng chắc chắn là không thể nào, từ ngày cưới đến giờ, anh và vợ ngay cả chăn cũng chưa từng đắp riêng, sao có thể ngủ riêng phòng được?
Cho nên, dưới sự đảm bảo hết lời của Cố Khiếu Hành, Hồ Đức Dung cũng xuôi lòng, thấy bà ngoại đã đồng ý, anh vội vàng nói không ngủ riêng phòng cũng tiện chăm sóc Thẩm Ngưng Sơ hơn.
Anh cũng đã tìm hiểu qua, biết phụ nữ mang thai cơ thể có rất nhiều thay đổi, một phen tự khen ngợi khiến Hồ Đức Dung cũng tin tưởng, quả thực cần có người chăm sóc mới được.
Hơn nữa, nhìn đôi vợ chồng son từ lúc kết hôn đến giờ lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, Hồ Đức Dung cũng sợ suy nghĩ của mình phá hỏng tình cảm của đôi trẻ.
Dù sao cháu trai cũng đã đảm bảo, đứa nhỏ này quả thật như lời nó nói, từ nhỏ đã không khiến người khác phải bận tâm, tin tưởng một lần cũng không sao.
Buổi tối về nhà, Cố Khiếu Hành còn không nhịn được mà mè nheo mách với vợ, Thẩm Ngưng Sơ nghe xong liền bật cười, còn trêu chọc: “Thật ra ngủ riêng cũng tốt mà.”
Cố Khiếu Hành trợn mắt, không thể tin nổi nhìn vợ: “Em có con rồi thì không cần anh nữa sao?”
Thẩm Ngưng Sơ cười hì hì đáp: “Không phải sợ ảnh hưởng đến anh ngủ không ngon sao?”
“Không đâu!” Cố Khiếu Hành kiên quyết nói không ngủ chung giường với vợ mới là ngủ không ngon.
Thẩm Ngưng Sơ cũng không nói gì thêm, nhưng mấy ngày sau đó cứ liên tục trêu chọc Cố Khiếu Hành đến phát điên, nhưng mỗi lần đến lúc cao trào lại tàn nhẫn nhắc nhở anh là cô đang mang thai.
Cho dù như vậy, Cố Khiếu Hành vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông tay, nhưng có một lần, Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, lại không nhịn được mà động lòng thương xót, một khi đã động lòng thì không xong rồi, ngược lại khiến bản thân mệt mỏi rã rời, ngày hôm sau cầm đũa tay còn run lên.
Từ đó về sau, cô cũng không dám trêu chọc anh nữa, Cố Khiếu Hành được lợi thì càng thêm không biết sợ là gì, nhưng đến hơn năm tháng thì anh đã thu liễm lại, bởi vì có một đêm, Thẩm Ngưng Sơ bị chuột rút đến mức tỉnh giấc, nhìn thấy vợ đau đớn như vậy, anh đau lòng không thôi, làm sao còn dám để cô chịu một chút mệt nhọc nào nữa.
——————
Tuy đã sang xuân, nhưng đợt rét nàng Bân khiến thời tiết lại giảm xuống 0 độ, sau khi Thẩm Ngưng Sơ đi học lại, ngoài việc học, còn phải bắt đầu xác định công việc.
Chương 266
Thời đại học công nông binh, ngành nghề được chọn lựa cơ bản đã định sẵn hướng đi công việc.
Thẩm Ngưng Sơ học ngành cầu đường, sau khi tốt nghiệp chắc chắn là phải vào công ty cầu đường.
Hơn nữa, cây cầu phụ do cô thiết kế còn có một số chức năng được đánh giá là tối ưu nhất, không đi làm cũng không được.
Vì vấn đề thời gian gấp rút, học xong học kỳ này là phải đến công ty cầu đường, cho nên trước đó hồ sơ của cô phải được nộp lên công ty trước.
Vạn Xuân Vânthì đơn giản hơn, cô ấy vốn là nhân viên xuất sắc được công ty cầu đường đề cử.
Vạn Xuân Vân mấy người thì được điều động đến những đơn vị xây dựng khác, tình bạn học chung hai năm ngắn ngùi cũng theo mùa hè đến gần mà sắp phải chia tay.
Mà cũng may là mọi người đều ở trong tỉnh, sau này muốn gặp cũng tiện.
Đến lúc chính thức tốt nghiệp thì Thẩm Ngưng Sơ cũng mang thai gần tám tháng rồi, bên đơn vị xem xét đến việc Thẩm Ngưng Sơ sắp sinh con, nên cho Thẩm Ngưng Sơ nghỉ sớm, bảo Thẩm Ngưng Sơ sinh con xong nghỉ ngơi hai tháng rồi mới đến báo cáo.
Xét cho cùng là người được đơn vị ưu tiên chọn lựa, cho nên dù không đến vẫn được trả lương.
Thẩm Ngưng Sơ đi làm xong thủ tục, biết được chuyện này thì vui mừng khôn xiết, Thẩm Ngưng Sơ cũng là người có lương rồi, nên về nhà còn hào phóng muốn mời Cố Khiếu Hành đi ăn.
Chúc mừng vợ yêu có lương, Cố Khiếu Hành nhất định sẽ không từ chối, không chỉ không từ chối, còn mua quà chúc mừng.
Hai người chọn một nhà hàng quốc doanh lớn nhất tỉnh thành, trước kia là tửu lâu rất nổi tiếng ở địa phương, sau này về tay nhà nước quản lý, nhưng đầu bếp xào nấu vẫn là những người trước kia, làm món ăn địa phương rất chính tông.
Thẩm Ngưng Sơ từ khi mang thai thèm nhất là món này, thời buổi này không có gì là công nghệ hay độc hại, dù là nhà hàng cũng là nguyên liệu thật.
Mang thai ăn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nhân viên phục vụ thấy cô mang thai còn dặn dò đầu bếp một tiếng, đầu bếp còn đổi vị một chút cho phù hợp.
Cho nên từ khi mang thai, hai vợ chồng thành khách quen ở đây, tuy tiêu xài cao nhưng trong mắt Cố Khiếu Hành cũng không đáng là gì, cái gì cũng không bằng vợ vui vẻ là quan trọng.
Hôm nay hai người vừa đi đến cửa, đột nhiên từ bên cạnh chạy ra một người phụ nữ mặc áo hoa, tóc tai rối bù, vốn là chạy về phía Thẩm Ngưng Sơ, nhưng khi nhìn thấy Cố Khiếu Hành đang chắn trước mặt Thẩm Ngưng Sơ thì lại sợ hãi lùi lại mấy bước.
Sau đó lại cười điên dại, chỉ là lúc cười ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngưng Sơ, vừa sợ hãi lại vừa không muốn rời đi.
Lúc này Thẩm Ngưng Sơ mới nhìn rõ, thì ra là Trần Tú Quyên.
Cố Khiếu Hành không chú ý nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy người nọ bẩn thỉu, xông vào sợ đụng phải vợ mình, anh chắn trước mặt Thẩm Ngưng Sơ.
Mãi đến khi Thẩm Ngưng Sơ gọi tên Trần Tú Quyên, Cố Khiếu Hành mới liếc nhìn cô ta một cái, anh đối với Trần Tú Quyên không quen thuộc lắm, chỉ gặp qua hai lần.
Nhưng anh trí nhớ rất tốt, đã nhìn qua thì sẽ không quên.
Lúc này từ xa chạy tới hai người đàn ông trẻ tuổi mặc vải lao động màu xanh đen, một trái một phải kẹp Trần Tú Quyên lại, sau đó lại xin lỗi Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ: “Hai vị đồng chí ngại quá, chị dâu nhà tôi đầu óc có chút vấn đề, không đụng phải hai người chứ?”
Cố Khiếu Hành thấy hai người đàn ông có vẻ thật thà, lắc đầu, ôm vợ vào lòng, lắc đầu: “Không có.”
Nghe vậy, hai người đàn ông cũng không nán lại lâu, trực tiếp kẹp Trần Tú Quyên đi.
------------------------------
Chương 267
Thẩm Ngưng Sơ không vội rời đi, mà nhìn Trần Tú Quyên một cái, luôn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình chằm chằm có gì đó rất kỳ lạ.
“Sao vậy?” Cố Khiếu Hành thấy vợ không đi, tưởng là bị dọa.
Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp nói, ông lão bán kem bên cạnh đã lên tiếng: “Đồng chí yên tâm, người này điên điên khùng khùng ở con đường này đã lâu rồi, chưa từng nghe nói cô ta làm hại ai.”
Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ có chút tò mò, vốn dĩ Thẩm Ngưng Sơ không có gì tò mò về Trần Tú Quyên, cô ta có điên hay không cũng không liên quan gì đến Thẩm Ngưng Sơ, chỉ là nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của cô ta lúc nãy, bèn mua một cây kem ở chỗ ông lão rồi bắt chuyện.
“Ông ơi, ông có biết người này không ạ?”
Ông lão mùa đông bán khoai lang nướng, mùa hè bán kem, thường xuyên đi lại ở khu vực này nên rất quen thuộc, thì ông ấy với hai thanh niên kia coi như là cùng làng, tự nhiên cũng biết chút ít chuyện của bọn họ.
Nghe Thẩm Ngưng Sơ hỏi như vậy, bà cụ nọ cũng không kìm được cơn hóng hớt, bèn kể cho cô nghe.
Chuyện là, sau khi bị Tống Hoa tóm được, Trần Tú Quyên bị đưa đi cải tạo ở nông trường ngoại ô một năm, vì tội không quá nghiêm trọng nên sau một năm đã được trả về Đại Hà.
Không hiểu sao sau khi trở về, tính tình cô ta thay đổi hẳn, khiến cha, em trai và cả nhà chú ruột phải khốn khổ trăm bề.
Vốn dĩ vì chuyện của Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa mà nhà họ Trần bị người trong thôn xa lánh, nay lại thêm Trần Tú Quyên, trong nhà chẳng có ngày nào yên ổn. Cô ta cứ khăng khăng đòi gả cho người thành phố, muốn sống sung sướng, hễ người nhà không chiều theo ý mình là lại đập phá, chửi bới om sòm.
Vì là chuyện trong nhà nên cán bộ thôn cũng khó can thiệp, cuối cùng nhà họ Trần đành phải cấm cúi thêm của hồi môn, gả Trần Tú Quyên cho một người đàn ông ở ven thành phố. Nhà trai nghe nói điều kiện cũng khá giả, có bốn năm anh em trai, không thiếu lao động, chỉ có điều người đàn ông đó bị què một chân.
Trần Tú Quyên đã từng đi cải tạo, có thể tìm được người như vậy cũng không tệ. Cô ta cũng không gây chuyện nữa, sau khi lấy chồng cũng sống yên ổn được hai ngày. Nhưng vào ngày về nhà mẹ đẻ, khi đi đến bờ sông đầu thôn, không biết thế nào lại rơi xuống sông, đợi đến lúc người ta kéo lên thì cô ta hoàn toàn thay đổi.
Cả ngày cứ lẩm bẩm rằng đây không phải là cuộc sống mà cô ta nên có.
Nói rồi, bà cụ còn giả vờ thần bí nhìn xung quanh một lượt rồi mới ghé sát tai Thẩm Ngưng Sơ nói nhỏ: "Người trong thôn đều nghi ngờ cô ta bị thuỷ quỷ mê hồn rồi."
Thời buổi này đang phá bỏ tư tưởng cũ, không thể công khai nhắc đến những thứ mê tín dị đoan, nhưng người già vẫn tin vào những thứ này, đặc biệt khi gặp phải chuyện gì thì luôn nghi ngờ là do yêu ma quỷ quái gây ra, chỉ là không dám bàn tán công khai mà thôi.
Có lẽ là vì Thẩm Ngưng Sơ tỏ ra rất tò mò nên mới khiến bà cụ yên tâm, dám nói hết ra như vậy.
"Vì sao ạ?" Thẩm Ngưng Sơ thật sự càng thêm tò mò.
Giọng bà cụ càng nhỏ hơn: "Bởi vì trong miệng cô ta luôn lải nhải cái gì mà sao đứa em họ đáng c.h.ế.t kia vẫn còn sống, rồi lại nói cái gì mà cô ruột sao lại không bị bệnh, trong sách nào đó không phải viết như vậy..."
Bà cụ không biết chữ, có vài lời cũng không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Ngưng Sơ vừa nghe đã hiểu ra vấn đề. Dựa theo những gì cô biết được từ mẹ mình, đây chính là tình tiết trong một cuốn sách, nhưng từ sau khi mẹ cô biết chuyện rồi quay trở lại, thì tình tiết trong sách đã hoàn toàn chệch hướng.
Chương 268
Bây giờ Trần Tú Quyên cũng nói như vậy, chẳng lẽ cô ta cũng đã sống lại? Nhưng nếu đã sống lại rồi, tại sao lại tự biến mình thành bộ dạng điên điên khùng khùng như vậy?
Rời khỏi chỗ bà cụ, cây kem trong tay Thẩm Ngưng Sơ đã tan gần hết, cuối cùng Cố Khiếu Hành đành phải ăn nốt.
"Ngưng Sơ, em làm sao vậy?" Cố Khiếu Hành bước vào quán cơm, thấy sắc mặt vợ không được tốt liền quan tâm hỏi han.
Thẩm Ngưng Sơ không phải là lo lắng Trần Tú Quyên sẽ làm gì, mà chỉ là cảm thấy khó hiểu, tại sao cô ta lại trở nên điên điên khùng khùng như vậy. Vì thế, khi nghe chồng hỏi, cô liền thuận miệng thảo luận với anh, nhưng không nói thẳng ra đây là tình tiết trong một cuốn sách, mà là nói nếu như đã biết rõ tình tiết rồi, tại sao còn có thể phát điên như vậy?
"Có lẽ là vì cuộc sống không như mong đợi." Trước đây, Cố Khiếu Hành là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng từ khi kết hôn, rất nhiều suy nghĩ của anh đã thay đổi, ví dụ như lúc vợ mới mang thai, anh sẽ lo lắng việc chưa được ba tháng mà đã nói ra ngoài có ảnh hưởng gì không.
Bây giờ nghe vợ nói vậy, anh cũng thẳng thắn chỉ ra mấu chốt vấn đề.
Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ chợt hiểu ra, có lẽ thật sự là như vậy.
Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của Trần Tú Quyên, bây giờ cho dù cô ta có phát điên thì cô cũng chẳng mảy may động lòng. Một người có thể làm ra chuyện hãm hại người khác như vậy, cô sẽ không bao giờ nhân từ mà tha thứ.
——————
Chuyện Trần Tú Quyên phát điên không lâu sau đó Trần Uyển Trân cũng biết, là do Lâm Cẩm Tú đến chơi nhà kể cho nghe.
Cuộc sống của Lâm Cẩm Tú bây giờ rất tốt, chồng thương yêu, con cái đáng yêu, bố mẹ chồng cũng là người hiền lành. Nghe tin Thẩm Ngưng Sơ sắp sinh, cô ấy đặc biệt xin nghỉ phép mang quần áo trẻ con đến tặng.
Ngoài những bộ do cô ấy tự tay làm còn có những bộ do các bà, các mẹ trong thôn trước đây thân thiết với Thẩm Ngưng Sơ làm. Thời buổi này giao thông không được phát triển, cho dù ở cùng một tỉnh nhưng muốn gặp nhau một lần cũng không dễ dàng.
Năm ngoái, Trần Uyển Trân có về quê một chuyến, mua cho mọi người rất nhiều thứ, hay tin Thẩm Ngưng Sơ có thai, bà con trong làng cũng không rảnh rỗi, nhà nào có gà, có trứng gà, lại có ít đồ trên núi, còn đặc biệt may cho đứa bé vài bộ quần áo nhỏ.
Nhân tiện Lâm Cẩm Tú đến đây thì mang sang luôn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy năm trôi qua, hai người tuy đều đã kết hôn sinh con, nhưng Lâm Cẩm Tú nhìn Thẩm Ngưng Sơ vẫn như hồi còn đi học, miệng lúc nào cũng gọi "Chị Sơ Sơ", "Dì UyểnTrân".
Đợi đến khi sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Cẩm Tú mới để ý nhà Thẩm Ngưng Sơ thật sự quá sang trọng, cái gì cũng có, ti vi, radio, cả ghế sofa cũng mềm hơn, cô ngồi trên ghế sofa thử độ mềm mại rồi cười híp mắt nói: "Em đã nói rồi mà, chị Sơ Sơ là có mệnh phú quý mà."
Cô ấy nhớ đến hồi nhỏ, Trần Tú Quyên lúc nào cũng dẫn theo một đám con trai hư hỏng đi bắt nạt Thẩm Ngưng Sơ, lại không nhịn được khinh bỉ nói: "Hừ, nếu không phải Trần Tú Quyên bị điên, em về còn phải khoe khoang một phen, cả đời này cô ta cũng không thể nào sánh bằng chị Sơ Sơ được."
Lâm Cẩm Tú là người thẳng tính, dù đã kết hôn mấy năm nhưng tính cách này vẫn không thay đổi, có gì nói đó, đương nhiên cũng rất thù dai.
Trần Uyển Trân nghe nói Trần Tú Quyên bị điên, tò mò hỏi một câu: "Cẩm Tú, chuyện là thế nào?"
Lâm Cẩm Tú cũng là người lắm lời, vừa ngồi xuống đã thao thao bất tuyệt.
Chương 269
Nhưng khi nghe đến đoạn không đúng lắm, Trần Uyển Trân nhìn con gái, nhướng mày, khi thấy sự bình tĩnh trong mắt con gái, Trần Uyển Trân cũng đoán được nguyên nhân Trần Tú Quyên phát điên.
Sau đó, bà lại hỏi một câu: "Bây giờ nó còn ở trong làng không?"
Lâm Cẩm Tú gật đầu: "Vâng, nhà trai cũng không cần nữa, lúc đưa về còn trả lại cả lễ hỏi, nhưng con nghe mẹ con nói nhà họ Trần cũng không muốn nhận, làm ầm ĩ lên nói là nhà kia ép nó đến phát điên, bây giờ hai bên cứ đùn đẩy nhau, dù sao thì Trần Tú Quyên cũng không ở yên một chỗ được."
Trần Uyển Trân cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc, đối với Trần Tú Quyên, bà không còn chút thương cảm nào nữa, nói cho cùng kết cục này cũng là do cô ta tự chuốc lấy.
Nếu như lúc trước để mẹ con bọn họ được như ý, người phát điên chính là bà.
Theo thời gian trôi qua, những chuyện này dần dần cũng không còn ai nhắc đến nữa, còn bụng của Thẩm Ngưng Sơ thì ngày càng lớn, sắp đến ngày sinh, Thẩm Ngưng Sơ ngược lại không có phản ứng gì lớn, chân cũng không bị phù thũng, vốn dĩ là dì Tống mỗi ngày đều đến chăm sóc cô, nhưng nghĩ đến việc để dễ sinh nở thì phải đi lại nhiều hơn, nên đổi thành cô mỗi ngày đều về nhà ăn cơm.
Sau đó buổi tối Cố Khiếu Hành tan làm sẽ đến đón cô, hai vợ chồng cùng nhau đi bộ về nhà.
Gần đến ngày sinh, chuyện cả nhà bàn tán nhiều nhất đương nhiên là ai sẽ chăm sóc con cái, thời buổi này phần lớn đều là phụ nữ ở nhà chăm con, không nói đâu xa, chỉ riêng trong đại viện cơ bản đều là như vậy.
Nhưng trong nhà Thẩm Ngưng Sơ chắc chắn sẽ không như vậy, theo Cố Khiếu Hành thấy, vợ mình ưu tú như vậy, bị giam cầm trong căn nhà nhỏ hẹp đó thì quá uổng phí, vì vậy ai chăm con trở thành vấn đề được hai bên gia đình bàn tán sôi nổi.
Trong nhà hiện tại chỉ có một đứa trẻ sơ sinh này, tự nhiên ai cũng muốn giành lấy chăm sóc.
Chỉ là còn chưa tranh luận ra kết quả thì Cố Khiếu Hành đã về, vừa nghe nói con gái mình còn chưa chào đời mà hai bên ông bà ngoại đã tranh nhau giành mất rồi, anh không chút do dự nói ra sự thật phũ phàng: "Con gái con, đương nhiên là con tự mình chăm sóc."
Hai ông ngoại đồng thanh lên tiếng: "Cậu chăm được sao?"
Cố Khiếu Hành:??? Coi thường ai đấy?
Từ sau khi Cố Khiếu Hành trước mặt hai ông bố vợ tuyên bố sẽ tự mình chăm con, chưa đầy hai ngày sau, anh thực sự đã mượn được mấy cuốn sách về, nào là giáo dục trẻ sơ sinh, nào là cẩm nang y học cổ truyền nhi khoa...
Thậm chí còn có hai cuốn là mượn được từ bệnh viện, thời buổi này chưa có khoa sản chuyên biệt, nhưng sách về mảng này vẫn có, nhưng phần lớn là bản dịch từ nước ngoài.
Ban đầu, Thẩm Ngưng Sơ cứ tưởng chồng mình chỉ xem qua loa, ai ngờ người này lại thực sự bắt đầu học tập từng bước một theo nội dung trong sách.
Về khoản này, Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ biết sơ sơ, chưa học bài bản bao giờ. Ở thời hiện đại, trước khi sinh con, người ta sẽ được học những kiến thức này, nhưng bây giờ thì không có. May mà trong mấy cuốn sách mượn về có ghi chép khá nhiều, thế nên cô liền kéo luôn chồng vào học cùng.
Thậm chí chưa có con thật, Cố Khiếu Hành đã lấy gối ra để tập b con. Chỉ riêng việc luyện bế con thôi mà anh đã tập ròng rặn hai ngày trời.
Hai vợ chồng mải mê học ở nhà, hai ngày liền không sang nhà ông bà ngoại, Trần Uyển Trân bây giờ một ngày không được nhìn thấy con gái là trong lòng lại lo lắng không yên, nên sáng sớm đã mua thức ăn sang.
Trùng hợp hôm nay Cố Khiếu Hành được nghỉ, anh đang ở phòng khách tập bế con, kết quả là vừa mới bế lên thì Trần Uyển Trân đã đến, sợ đến mức anh vội vàng xoay người ôm gối vào phòng.
Chương 270
Thẩm Ngưng Sơ chứng kiến cảnh tượng này không nhịn được bật cười, ông chồng này giữ hình tượng quá nhỉ.
Trần Uyển Trân không biết hai đứa nhỏ trong nhà đang làm gì, thấy con rể vội vội vàng vàng, con gái thì cười ngặt nghẽo, tò mò nhìn qua nhìn lại hai lần mới hỏi: "Vừa nãy A Hành đang ôm cái gì vậy?"
Thẩm Ngưng Sơ nói: "Ôm cháu ngoại của mẹ đấy ạ!"
"..."
Thấy mẹ ngây người ra, Thẩm Ngưng Sơ mới cười nói về việc học tập hai ngày nay, Trần Uyển Trân nghe xong cũng thấy an ủi, không ngờ con rể này lại nói được làm được.
Cố Khiếu Hành không ngờ vợ lại bán đứng mình, đi ra nghe những lời của mẹ vợ, vành tai đỏ ửng, nhưng chẳng mấy chốc đã quen, thấy mẹ vợ cũng không cười nhường mình mà còn hỏi han rất nhiều vấn đề.
Thẩm Ngưng Sơ bây giờ đã mang thai giai đoạn cuối, bụng to lên từng ngày.
Mặc dù mỗi lần đều cùng vợ đi bệnh viện, biết đây là chuyện bình thường, nhưng Cố Khiếu Hành vẫn không khỏi lo lắng. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy bụng vợ ngày càng lớn, anh lại đặc biệt lo lắng.
Vấn đề là bây giờ vợ anh còn rảnh rỗi tập yoga cho bà bầu. Bác sĩ tuy có nói vận động vừa phải có thể hỗ trợ sinh nở, nhưng anh nhìn những động tác đó đều thấy kinh hồn bạt vía. Bây giờ nhân lúc mẹ vợ đang ở đây, anh muốn hỏi kinh nghiệm của bà.
Trần Uyển Trân tuy không biết yoga cho bà bầu là gì, nhưng thấy con gái tập thể dục hai lần thì an ủi con rể.
Dù sao cũng là để sau này sinh nở dễ dàng hơn, bà thấy con gái có học thức, đã nói là có ích thì chắc chắn là có ích.
Trần Uyển Trân ăn cơm tối xong, đến khi Tống Chiêu Huy tan làm mới đến đón bà về. Sau khi họ rời đi, trong nhà lại chỉ còn hai vợ chồng.
Gần đây, thời tiết dần mát mẻ hơn, nhưng vì Thẩm Ngưng Sơ đang mang thai nên rất dễ đổ mồ hôi. Cô vốn là người ưa sạch sẽ nên tối nào cũng phải tắm.
Cố Khiếu Hành thành thạo pha nước tắm cho vợ, đi ra thấy vợ đang dọn dẹp bát đũa, vội vàng tiến lên đón lấy: "Không phải đã bảo em ngồi nghỉ ngơi, để anh làm là được rồi sao?"
Thẩm Ngưng Sơ nhìn dáng vẻ cẩn thận của chồng, nói: "Mấy việc này cũng không mệt, em làm cho khuây khỏa."
"Hoạt động cũng phải trong tầm mắt của anh." Cố Khiếu Hành nói xong liền đặt bát đĩa vào tủ bát.
Đây đều là bát đã rửa sạch, để bên ngoài cho ráo nước thôi, trong mắt Thẩm Ngưng Sơ, việc này căn bản không tính là việc.
Nhưng mà có người lại cẩn thận quá mức, dù sao cũng không nói lại được, cô đành mặc kệ anh.
Nghĩ đến những hành động của Cố Khiếu Hành, đừng nói là để bát đũa, ngay cả khi Thẩm Ngưng Sơ tắm, anh cũng phải ở bên cạnh canh chừng, gội đầu còn tự tay giúp đỡ.
Chỉ vì bà ngoại có dặn dò một câu tắm rửa cẩn thận kẻo trượt ngã, người này liền lên dây cót tinh thần ứng phó, không canh chừng thì thật sự không yên tâm.
Đợi Thẩm Ngưng Sơ tắm rửa xong đi ra, Cố Khiếu Hành cũng đã rửa mặt xong xuôi. Thay bộ đồ ngủ mỏng manh, bụng của Thẩm Ngưng Sơ trông càng lớn hơn. Cố Khiếu Hành đỡ vợ lên giường, tay khẽ xoa xoa bụng cô, hỏi: "Vợ, bụng to thế này có đau không?"
Thẩm Ngưng Sơ phì cười xoa đầu chồng: “Không đâu.”
“Chân có bị mỏi không?”
“Cũng hơi hơi.”
Cố Khiếu Hành thở dài không nói gì, chỉ để Thẩm Ngưng Sơ gác chân lên đùi mình rồi im lặng mát xa cho cô.
Bây giờ đã cuối thai kỳ, chân Thẩm Ngưng Sơ hơi sưng, buổi tối ngoài việc dùng nước nóng ngâm chân ra thì mỗi tối trước khi đi ngủ Cố Khiếu Hành đều phải mát xa chân cho cô.
“Sao lại không nói gì nữa?” Hai người kết hôn hai ba năm rồi, ngày nào cũng như bát mật dính lấy nhau, hễ rảnh rỗi là lại có vô số chuyện để nói.
Chương 271
Đặc biệt là sau khi mang thai, ngày nào Cố Khiếu Hành cũng tìm kiếm đủ loại chuyện cười, chuyện vui để chọc Thẩm Ngưng Sơ cười, hiếm khi nào lại yên tĩnh như tối nay.
“Vợ à...”
“Ơ? Mắt anh đỏ rồi kìa?” Thẩm Ngưng Sơ nghiêng đầu nhìn người đang mát xa chân cho mình.
Cố Khiếu Hành hơi lúng túng quay đầu đi, nói: “Không có, có thể là vừa nãy bị bụi bay vào mắt.”
Thẩm Ngưng Sơ nào tin, cứ nhìn chằm chằm anh, Cố Khiếu Hành trốn không thoát, đành phải nói: “Sinh con vất vả lắm, vợ à, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi, được không?”
Cố Khiếu Hành phát hiện Thẩm Ngưng Sơ rất thích trẻ con, ngày nào cũng xoa bụng, lúc nào cũng là bảo bối thế này, con yêu thế kia.
Thời buổi này nhà nào cũng có mấy đứa con, Cố Khiếu Hành sợ Thẩm Ngưng Sơ cũng muốn sinh nhiều đứa, kỳ thực anh không ham con cái lắm, cũng không có suy nghĩ nối dõi tông đường.
Sinh đứa bé này cũng là vì anh yêu Thẩm Ngưng Sơ, nghĩ đến trăm năm sau nhân thế vẫn còn có người nhớ đến nhau.
Vốn dĩ anh đã rất xót vợ rồi, chiều nay còn nghe mẹ vợ nói phụ nữ sinh con chính là tự mình đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, cho dù thân thể tốt đến đâu, sinh nở thuận lợi đến đâu cũng có thể gặp phải những bất trắc không nói trước được.
Điều khiến Cố Khiếu Hành đau lòng là chuyện này anh căn bản không thể thay thế cô được, vì vậy cảm thấy bất lực và thất bại.
Thẩm Ngưng Sơ cũng không định sinh nhiều, một đứa là đủ rồi, vì vậy nghe chồng nói vậy thì dựa vào chiếc gối mềm mại trêu chọc người đàn ông trước mặt: “Sao thế? Anh nuôi không nổi à?”
Cố Khiếu Hành vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không phải.” Đừng nói là mấy đứa, cho dù là mười mấy đứa anh cũng nuôi nổi, nhưng mà con đông thì mẹ khổ, sinh thêm một đứa là thân thể lại thêm một phần tổn thương.
Anh không muốn vợ già rồi còn phải chịu đựng những cơn đau bệnh tật như vậy, có một đứa để nhớ nhung là đủ rồi.
“Thôi nào, em biết đoàn trưởng nhà mình giỏi mà.” Thẩm Ngưng Sơ xoa bụng nói: “Cho dù muốn sinh thêm em cũng không muốn đâu.”
“Ái ui...”
“Sao thế?” Cố Khiếu Hành vừa được khen, nụ cười còn chưa tắt, nhìn thấy vợ nhíu mày kêu lên, lập tức lo lắng hỏi.
“Con yêu đạp em.” Thẩm Ngưng Sơ vừa nói, bụng lại bị đạp một cái.
Cố Khiếu Hành thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng trên bụng vợ nhô lên một cục, anh đưa tay vuốt ve bụng Thẩm Ngưng Sơ, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Ba nói cho con biết, không được bắt nạt mẹ, nếu không đợi con ra đời ba sẽ đánh đòn đấy.”
Thẩm Ngưng Sơ chống hai tay lên giường, dựa người vào gối, nhìn Cố Khiếu Hành ra dáng ra hình nói chuyện với đứa trẻ trong bụng, mỉm cười hỏi: “Nếu là con gái anh cũng nỡ đánh sao?”
Cả hai đều mong đứa bé trong bụng là con gái, vì vậy Thẩm Ngưng Sơ tò mò không biết Cố Khiếu Hành có thật sự nỡ đánh con gái rượu của mình không.
Câu hỏi này khiến Cố Khiếu Hành sững người, sau đó dịu giọng nói: “Vậy thì ba sẽ nói chuyện đàng hoàng với con.”
Hành động hai mặt này, nhưng nói thật, nếu là con gái rượu mềm mại đáng yêu thì cô cũng không nỡ trách mắng nửa lời.
Từ khi người nhà biết Cố Khiếu Hành ở nhà học cách chăm con, Hồ Đức Dung vui mừng khen ngợi cháu ngoại một trận, thế là lại vội vàng đánh liều mời bạn già của mình đến giúp đỡ.
Người bạn già này là bác sĩ, có kinh nghiệm khá phong phú về sản phụ khoa, năm ngoái mới nghỉ hưu, vừa hay cũng có thời gian.
Từ ngày có cô, Cố Khiếu Hành đã yên tâm hơn nhiều, nhưng anh không còn lo lắng về việc đó nữa, mà lại bắt đầu lo lắng về những chuyện khác.
Bởi vì việc khám thai lúc bấy giờ còn khá đơn giản, ngoài việc bắt mạch của thầy thuốc Đông y ra thì bệnh viện gần như không có thiết bị nào khác, nên cũng không rõ mặt mũi đứa trẻ ra sao, chỉ biết là nó đang hoạt bát, hiếu động trong bụng mẹ.
Chương 272
Đúng lúc Cố Khiếu Hành vừa đưa Thẩm Ngưng Sơ đi khám thai xong thì hành lang phòng bệnh bên cạnh đột nhiên trở nên náo loạn, sau đó một người phụ nữ lớn tuổi đứng ở đó vừa giậm chân vừa chửi bới.
Hóa ra là con dâu bà ta sinh con, kết quả là đứa bé sinh ra bị hở môi, gia đình này lại là kiểu trọng nam khinh nữ điển hình, trước đó đã sinh bốn đứa con gái rồi, vất vả lắm mới sinh được con trai thì lại có vấn đề.
Bà lão này không cam tâm, không đổ lỗi cho bác sĩ được nên lại bắt đầu nói là trách nhiệm của con dâu, đứng ở hành lang vừa khóc vừa mắng.
Cố Khiếu Hành sợ người phụ nữ này phát điên làm bị thương vợ mình, vội vàng đưa người rời đi, nhưng từ sau khi chứng kiến chuyện này, cuộc sống của Cố Khiếu Hành bắt đầu khó khăn.
Sau khi về nhà, anh bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy con mình sinh ra không có tay thì cũng mất chân, thậm chí còn có giấc mơ đứa bé không có tóc, khi nghe thấy con gái nhỏ của mình khóc đến xé lòng xé ruột vì không có tóc, Cố Khiếu Hành liền giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy, mồ hôi túa ra đầy đầu, anh sợ vợ lo lắng nên không dám nói ra những chuyện này, thành ra ban đêm anh sợ ngủ, thường xuyên thức trắng đêm, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên bụng vợ, trong lòng cầu xin tất cả các vị thần linh phù hộ.
Vì ngủ không ngon, ăn không ngon, Cố Khiếu Hành gầy đi trông thấy, để tránh vợ nghi ngờ, anh chỉ có thể nói là do công việc ở quân đội nhiều.
Vất vả lắm mới đến ngày dự sinh, đứa bé lại cố tình trêu chọc bố nó, nhất quyết không chịu ra.
Thực ra theo như lời bác sĩ nói thì đây đều là tình trạng bình thường, nhưng Cố Khiếu Hành lại sốt ruột không yên, đặc biệt xin nghỉ phép hai ngày để chờ ở nhà.
Thẩm Ngưng Sơ bắt đầu không chịu nổi Cố Khiếu Hành nữa, cảm thấy anh quá căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến mình, nên hai ngày sau đã đuổi anh đi làm.
Cố Khiếu Hành vừa mới đến đơn vị thì nhận được điện thoại từ nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ.
Anh vội vàng chạy về bệnh viện, rõ ràng bệnh viện và đơn vị cách nhau không xa, nhưng anh lại có cảm giác như mình đã chạy rất lâu, đây là lần đầu tiên người đàn ông khỏe mạnh như anh lại cảm thấy chân mình run rẩy.
Trong lòng anh nghĩ đến đủ loại tình huống, còn ngột ngạt hơn cả khi làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Vất vả lắm mới chạy đến bệnh viện, trên trán Cố Khiếu Hành đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thẩm Ngưng Sơ mới chỉ bắt đầu chuyển dạ, còn chưa thấy đau đớn gì, nhìn thấy chồng mình mặt mày tái nhợt đứng ở cửa, đến cả đồ ăn cũng chưa kịp ăn, cô vội vàng ngồi dậy hỏi: "A Hành, anh sao vậy?" Cô tưởng anh bị thương.
Cố Khiếu Hành không trả lời câu hỏi của vợ mà sải bước đến bên cạnh Thẩm Ngưng Sơ: "Sơ Sơ, em có thấy khó chịu không?"
Thẩm Ngưng Sơ: "..."
"Vẫn chưa cảm thấy gì." Thẩm Ngưng Sơ nhìn sắc mặt lo lắng của Cố Khiếu Hành, không biết còn tưởng là anh sinh con ấy chứ.
"Sao có thể như vậy được? Không phải nói là sắp sinh rồi sao?" Dù đã học được kha khá kiến thức, nhưng lúc này Cố Khiếu Hành vẫn không thể nào bình tĩnh được, nỗi sợ hãi như hình với bóng khiến anh không thể tập trung suy nghĩ.
"Cậu tưởng sinh con là đi chợ mua rau chắc?" Thái Hạc Chương từ ngoài xách hai bình nước nóng vào trừng mắt nhìn đứa cháu ngoại trai của mình, ngay cả Hồ Đức Dung cũng xua tay bảo Cố Khiếu Hành tránh đường.
"Cậu nhìn cậu kìa, còn căng thẳng hơn cả Tiểu Sơ, đi đi đi, ra chỗ khác ngồi đi, đừng có ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Sơ."
Chương 273
Cố Khiếu Hành đương nhiên không chịu rời đi, vẫn kiên trì ở bên cạnh vợ, nhưng giảm bớt nói chuyện, chỉ làm việc, giúp pha sữa bò gì đó.
Sinh thường cần phải giữ sức, bữa sáng lại ăn không nhiều, vì vậy Trần Quý Uyên và Trần Uyển Trân đã chuẩn bị cho Thẩm Ngưng Sơ rất nhiều đồ ăn.
Trong nhà có nhiều người, người thân hầu như đều ở bên cạnh, Thẩm Ngưng Sơ ngược lại không hề có chút lo lắng nào trước khi sinh, thậm chí còn có chút mong chờ đứa bé nhanh chóng chào đời.
Tại hiện trường, có vẻ như Cố Khiếu Hành là người căng thẳng nhất, đến trưa khi Thẩm Ngưng Sơ được đưa vào phòng sinh, anh bất chấp sự ngăn cản của mọi người, mượn đại một bộ đồ của bệnh viện, sau đó để y tá giúp mình khử trùng, cứ thế vào phòng sinh cùng vợ.
Ở thời đại sau này, việc chồng vào phòng sinh cùng vợ là chuyện rất bình thường, Thẩm Ngưng Sơ cũng chẳng thấy có gì to tát, nhưng thời buổi này hầu như không có ai làm thế, ngay cả bác sĩ và y tá cũng tò mò, nhưng sau khi tò mò thì lại không khỏi ghen tị, nói Thẩm Ngưng Sơ lấy được người chồng tốt.
Lúc mới vào Thẩm Ngưng Sơ còn có thể nói đùa với bác sĩ, nhưng chỉ một lúc sau cô đã đau đến mức không nói nên lời.
Tuy chưa sinh con bao giờ, nhưng cô cũng biết phải giữ sức, sau khi hét lên hai tiếng, cô bắt đầu rên rỉ khe khẽ.
Cố Khiếu Hành nhìn vợ nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng bản thân không hề đau đớn, nhưng trong lòng lại như bị kim châm, anh một tay nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, tay kia đưa đến bên miệng cô, nói: "Sơ Sơ, đau thì cắn anh đi."
Thẩm Ngưng Sơ đau đến mức đầu óc choáng váng, còn phải phối hợp với yêu cầu của bác sĩ, cô cũng không do dự chút nào, há miệng cắn lấy bàn tay mà Cố Khiếu Hành đưa tới.
Dù vậy, sau đó Thẩm Ngưng Sơ vẫn đau đến mức gần như mất đi tri giác, lúc này cũng là lúc sản phụ yếu đuối nhất, nếu chồng không ở bên cạnh, có lẽ cô đã nghiến răng chịu đựng.
Nhưng bên tai toàn là tiếng dỗ dành dịu dàng của chồng, Thẩm Ngưng Sơ cũng không thể che giấu được bản tính tiểu thư của mình, vừa đỡ đau một chút là bắt đầu trách móc Cố Khiếu Hành.
"Cố... Khiếu Hành, đều tại anh."
"Đau quá."
"Em không sinh nữa."
"..."
Cố Khiếu Hành nghe mà chỉ hận không thể nhét đứa bé trở lại, nhưng lại không thể làm thế, chỉ có thể không ngừng dỗ dành.
"Được, chúng ta không sinh nữa, sau này cũng không sinh nữa."
Tiếng kêu gào thảm thiết từ trong phòng sinh vọng ra, người nhà đứng ngồi không yên ở bên ngoài cũng không khá hơn là bao, Trần Uyển Trân vịn khung cửa, suýt chút nữa thì không đứng vững.
Tống Chiêu Huy ở bên cạnh đỡ lấy vợ, nhẹ giọng an ủi: "A Trân, đừng lo lắng, A Hành đang ở trong đó trông chừng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trần Uyển Trân không nói gì, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, hận không thể nhìn xuyên qua cánh cửa, sao có thể không lo lắng cho được, người ở trong đó là con gái ruột của bà cơ mà.
Cho dù con rể có ở đó thì đã sao, chẳng lẽ nó có thể chịu đau thay con gái bà được hay sao?
Trần Quý Uyên cũng đi đi lại lại trong hành lang, nghe tiếng cháu gái kêu rên, bất chợt nhớ đến lúc vợ mình sinh con cũng như vậy, khi đó vợ ông còn bị khó sinh, bên cạnh lại không có một người thân nào.
Đến nỗi con bị đánh tráo, mà lúc con gái sinh con cũng không có cha mẹ ở bên cạnh, Trần Quý Uyên bất giác đỏ hoe khóe mắt, ông bước đến bên cạnh con gái, im lặng ở bên cạnh.
Trong phòng sinh, Thẩm Ngưng Sơ dần dần không còn sức để kêu gào nữa, may mắn thay, cùng với tiếng khóc chào đời của đứa trẻ, cô con gái bé bỏng hành hạ người mẹ này cuối cùng cũng chịu ra đời.
------------------------------
Chương 274
"Chúc mừng hai vị, là một bé gái khỏe mạnh." Bác sĩ đỡ đẻ bế đứa bé lên, vừa nói vừa chúc mừng hai người.
Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy toàn thân như được trút bỏ gánh nặng, nhưng nghe tiếng con gái khóc to rõ ràng, cô lại hừng hực khí thế nói với Cố Khiếu Hành: "Nhanh bế con đến đây cho em xem nào."
Nghe thấy giọng vợ, Cố Khiếu Hành mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh cứng đờ nhận lấy con gái từ tay y tá, rồi lại cứng đờ bế đến trước mặt vợ.
Thẩm Ngưng Sơ cứ nghĩ con gái mình sẽ xinh đẹp như thiên thần, nào ngờ nhìn thấy cô con gái nhỏ xíu nhăn nheo trong tay chồng, cô lập tức có chút không thể chấp nhận được.
"Đây là con gái của chúng ta sao?" Sẽ không có ai đánh tráo con gái thơm tho mềm mại của cô chứ?
Cố Khiếu Hành dịu dàng nhìn người phụ nữ trên giường, gật đầu: "Ừ, đây là con gái của chúng ta."
Anh nói xong, ánh mắt rơi vào người nhỏ bé trong lòng, như thể là bảo vật quý giá nhất trần gian, dáng vẻ này khiến Thẩm Ngưng Sơ hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.
Chờ bố mẹ xem xong, y tá giúp đỡ bế đứa bé ra ngoài, cửa phòng sinh vừa mới được mở ra, một đám người đã vây quanh.
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
"Bác sĩ, cháu dâu tôi đâu rồi?"
Mọi người nhìn thấy chỉ có đứa bé, không khỏi lo lắng cho người sinh con, y tá cười nói: "Bác sĩ vẫn đang theo dõi tình hình của sản phụ, tôi bế đứa bé ra cho mọi người xem trước."
Trần Uyển Trân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận lấy đứa bé từ tay y tá, vừa ôm vào lòng đã yêu không muốn buông tay: "Giống Tiểu Sơ quá." Nhớ lại lúc mình sinh con gái, lúc đó Bách Bình bế con đến trước mặt mình, cũng giống hệt như đứa nhỏ này.
Y tá nhìn người nhà bế đứa bé đi, mỉm cười rồi xoay người vào phòng sinh, làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy chồng đi cùng vợ sinh con, thôi thì coi như xong đi, ngay cả khi đứa bé ra đời, mọi người cũng đều quan tâm đến người sinh con, sau đó mới là quan tâm đến việc đứa bé có khỏe mạnh hay không, chẳng ai quan tâm đến giới tính của đứa bé cả.
Là một y tá đã quen nhìn thấu nhân tính phức tạp, lần đầu tiên nhìn thấy một gia đình hòa thuận như vậy, tâm trạng của cô ấy cũng trở nên tốt hơn một cách khó hiểu.
Chờ đến khi Thẩm Ngưng Sơ được đẩy ra đã là nửa tiếng sau, vốn tưởng mọi người bế con đều đang đợi ở phòng bệnh, kết quả là vẫn túc trực ở cửa phòng sinh, cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc và đầy quan tâm, trong nháy mắt, cơn đau lúc nãy dường như đã được xoa dịu.
"Mẹ..." Dù bản thân cũng đã làm mẹ, nhưng khi nhìn thấy mẹ, cô vẫn như một đứa trẻ.
Nghe thấy giọng nói nũng nịu của con gái, Trần Uyển Trân lập tức khom lưng xuống ôm con gái vào lòng: "Tiểu Sơ, mẹ đây, mẹ vẫn luôn ở cửa đợi con."
Đúng là con có mẹ là một bảo vật, Thẩm Ngưng Sơ ôm mẹ một cái rồi mới kích động hỏi: "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con gái con chưa?"
"Rồi, nhìn xinh lắm, giống hệt Tiểu Sơ nhà mình hồi nhỏ."
"..."
Thẩm Ngưng Sơ trong nháy mắt có chút muốn khóc, chẳng lẽ... lúc mới sinh ra cô xấu xí như vậy sao?
Cố Khiếu Hành chú ý đến sắc mặt của vợ, tưởng cô chỗ nào không thoải mái, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Vợ à, có phải em chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Ngưng Sơ bĩu môi gật đầu.
Cố Khiếu Hành lập tức hỏi: "Chỗ nào? Để anh gọi người."
Thẩm Ngưng Sơ lại lắc đầu: "Đau lòng?"
"Lòng... sao lại đau?"
"Mẹ em nói lúc em mới sinh ra cũng giống như con khỉ con vậy."
Chương 275
Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành ngớ người, giống chẳng phải là tốt sao?
"Lúc em mới sinh ra xấu xí như vậy sao?" Giống như một con khỉ con nhăn nheo sao?
Cố Khiếu Hành không ngờ vợ lại để ý đến chuyện này, trong nháy mắt vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, dịu giọng dỗ dành: "Con khỉ con nhà chúng ta chỗ nào xấu chứ, rõ ràng là rất xinh đẹp, giống y như em vậy."
"Thật sao?"
"Thật!" Cố Khiếu Hành còn giơ tay lên thề.
Thẩm Ngưng Sơ thấy vậy, vui vẻ nói: "Thấy anh thành khẩn như vậy, em tạm thời tin anh vậy."
Sinh con là một việc tốn sức, từ trưa vào đến gần tối Thẩm Ngưng Sơ mới từ phòng sinh về phòng bệnh, Cố Khiếu Hành thấy cô mệt mỏi, vội lấy nước ấm giúp cô lau người qua loa rồi để cô ngủ một lát.
Thẩm Ngưng Sơ vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.
Để cho cô nghỉ ngơi cho khỏe, Trần Uyển Trân bế con sang giường bên cạnh ngủ, Hồ Đức Dung thì dẫn Tống Cúc Phân về nhà chuẩn bị bữa tối.
Những người còn lại hoặc là về nhà hoặc là ở ngoài hành lang, để phòng bệnh được yên tĩnh tuyệt đối.
Nhờ sự chăm sóc của gia đình, Thẩm Ngưng Sơ ngủ một mạch đến tận hơn chín giờ tối, lúc này Hồ Đức Dung đã mang cơm tối đến cho cô, bà nghĩ đến việc cô vừa sinh con xong, khẩu có thể không được tốt lắm nên đã hầm canh cá, còn chuẩn bị thêm một số món ăn dễ ăn và khai vị.
Thẩm Ngưng Sơ vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, bởi vì nhất thời chưa hoàn hồn nên ngồi dậy nhìn đông ngó tây.
Lúc này Trần Uyển Trân vội vàng bế cục cưng lại gần, nhìn đứa con gái đang ngái ngủ nói: “Tiểu Sơ tỉnh rồi à? Mẹ trông chừng cục cưng suốt, chưa rời khỏi tầm mắt đâu, con ăn chút gì rồi nhìn cục cưng nhé?”
Trước khi sinh, Thẩm Ngưng Sơ đã bày tỏ lo lắng có người đánh tráo con mình, thêm vào đó trong nhà lại từng xảy ra chuyện này, nên cô đặc biệt để tâm đến chuyện con cái.
Trần Uyển Trân biết con gái lo lắng, nên khi ở phòng sinh có con rể, còn bà ở ngoài thì để trông chừng cháu ngoại.
Thấy con gái tỉnh dậy, bà vội vàng an ủi đứa con gái đang ngủ mê man, sợ con gái lo lắng.
Thẩm Ngưng Sơ nhìn mẹ với vẻ mặt “mẹ hiểu con nhất mà”, vừa ngủ dậy cũng không đói, mỉm cười nói: “Mẹ bế cục cưng cho con xem nào.”
Trần Uyển Trân không để con gái tự tay bế, nói: “Con vừa mới sinh xong, đừng dùng sức, mẹ bế cho con xem.” Tuy rằng năm đó Trần Uyển Trân không tìm được cha mẹ ruột, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa không xem bà ra gì, nhưng nhà chồng lại rất tốt, bố chồng tuy ít nói nhưng việc gì trong nhà cũng làm, ngay cả nấu cơm cũng là bố chồng làm.
Mẹ chồng tuy sức khỏe không tốt, nhưng lúc bà sinh con gái, bà ấy đã chăm sóc bà rất chu đáo, cả tháng trời con bé hầu như chỉ ở bên bà và chồng.
Bây giờ con gái cũng phải ở cữ, bà nhất định sẽ không để con gái phải chịu khổ.
Lúc Thẩm Ngưng Sơ nhìn con gái thì Cố Khiếu Hành cũng bưng bát canh cá hầm đã nguội bớt lại gần, Thẩm Ngưng Sơ định đưa tay ra nhận thì bị Cố Khiếu Hành né tránh.
Từ khi vợ mang thai, Cố Khiếu Hành đã chứng kiến vợ mình chịu khổ, bây giờ vất vả lắm mới sinh được con gái, những việc còn lại anh đương nhiên sẽ làm hết sức mình.
“ Sơ Sơ, để anh đút em.” Cố Khiếu Hành nói rồi ngồi xuống bên kia giường.
Giường đơn của bệnh viện không rộng lắm, Cố Khiếu Hành ngồi xuống cũng rất tiện, tay nghề của dì Tống rất tốt, canh cá hầm không hề tanh, Thẩm Ngưng Sơ quả thực vừa đói vừa mệt, uống hết một bát canh cá rồi lại ăn thêm một ít thức ăn nhạt.
Chương 276
Cô vừa ăn xong thì cục cưng cũng tỉnh, nhưng đứa trẻ mới sinh cũng không mở mắt ra nhiều, tỉnh dậy chỉ là khẽ kêu vài tiếng, tìm kiếm mùi hương quen thuộc của mẹ rồi cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mấp máy.
Thẩm Ngưng Sơ chưa từng thấy đứa trẻ nào ham b.ú như vậy, trong nháy mắt trái tim đã mềm nhũn.
Cố Khiếu Hành rửa tay rồi đi tới bế con gái, hỗ trợ vợ cho con bú.
Tuy rằng trong phòng trừ Cố Khiếu Hành ra đều là phụ nữ, nhưng Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân vẫn đi ra ngoài trước, sợ Thẩm Ngưng Sơ mới làm mẹ còn ngại ngùng.
Nhưng dù sao Trần Uyển Trân cũng là mẹ, lại là người từng trải, bà nhìn con gái một cái rồi nhỏ giọng nói: “Lúc đầu cục cưng chưa chắc đã b.ú được sữa, nếu con bé không b.ú được thì con nhờ A Hành giúp một chút.”
Nói xong Trần Uyển Trân đi ra ngoài, để lại Cố Khiếu Hành đứng ngây người tại chỗ, có phải là giúp đỡ theo cách anh nghĩ không?
Kết quả là Cố Khiếu Hành thật sự nghiêm túc chờ đợi để giúp đỡ, nhưng không ngờ con gái mình lại có sức lực như vậy, căn bản không cần anh giúp.
Nhưng đây là lần đầu tiên con gái b.ú sữa, nên cũng không b.ú nhiều lắm, b.ú xong lại ngủ tiếp.
Cố Khiếu Hành thấy con gái ngủ say thì nghiêng người bế con gái đặt vào chiếc giỏ tre bên cạnh.
Giường bệnh viện đều khá chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nằm, nhưng trẻ sơ sinh lại không có cảm giác an toàn, nên nhà đã chuẩn bị sẵn giỏ tre cho trẻ sơ sinh nằm, bên dưới trải nệm êm ái, đặt ngay bên cạnh giường.
Như vậy Thẩm Ngưng Sơ cũng dễ dàng nhìn thấy con gái.
Mẹ chồng tuy sức khỏe không tốt, nhưng khi con gái sinh, bà đã chăm sóc con dâu rất chu đáo, cả tháng trời con bé gần như là do bà nội với chồng chăm sóc.
Lúc Chu Vân Thanh, Hồ Đức Dung và Trần Uyển Trân bước vào thì thấy hai người đang vây quanh đứa bé, vừa nhìn vừa cười, nhất là Cố Khiếu Hành, khi thì sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lúc lại sờ lên chiếc mũi nhỏ xinh, rõ ràng là yêu thương không rời tay.
Thấy vậy, Hồ Đức Dung bước tới, nhỏ giọng nói: "Trẻ con mới sinh cần ngủ nhiều, con đừng có làm con bé tỉnh giấc."
Cố Khiếu Hành dịu dàng cười đáp: "Sẽ không đâu ạ."
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cháu ngoại, Hồ Đức Dung cũng không nói gì thêm, bà có thể thông cảm được, lần đầu làm cha chắc chắn là rất bỡ ngỡ.
Sinh thường cũng cần phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, nên tối hôm đó Thẩm Ngưng Sơ không thể xuất viện được, Cố Khiếu Hành và Trần Uyển Trân ở lại bệnh viện chăm sóc hai mẹ con.
Bởi vì Thẩm Ngưng Sơ luôn lo lắng có người bắt cóc con mình, cho nên cả đêm không tài nào ngủ được, sau khi mấy lần, Cố Khiếu Hành mò mẫm đến mép giường, nhẹ nhàng dỗ dành vợ vài câu, đợi Thẩm Ngưng Sơ ngủ say, anh bèn bê một chiếc ghế đến chặn ở cửa.
May mà ngày hôm sau bác sĩ kiểm tra xong, Thẩm Ngưng Sơ và con gái đã có thể xuất viện, nếu cứ tiếp tục ở lại, Trần Uyển Trân sẽ rất đau lòng.
Trở về nhà, Trần Uyển Trân và dì Tống tạm thời dọn đến ở cùng nhà với Thẩm Ngưng Sơ, chủ yếu là để tiện chăm sóc hai mẹ con.
Tuy nhiên, họ chỉ chăm sóc vào ban ngày, buổi tối Cố Khiếu Hành tan làm về thì anh sẽ là người chăm con.
Hôm nay Cố Khiếu Hành về nhà sớm hơn mọi ngày, anh tiếp nhận công việc từ tay mẹ vợ, tự tay giặt tã cho con gái.
Vì sợ giặt trong phòng sẽ làm ồn đến con gái đang ngủ say, anh bèn bưng chậu ra sân, thời tiết lúc này không lạnh cũng không nóng, lại là lúc tan tầm, trong sân người qua kẻ lại rất đông.
Anh vừa bưng chậu ra ngoài thì đã có người nhìn thấy, không khỏi hỏi han vài câu, Cố Khiếu Hành cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận là đang giặt tã cho con gái, sự thẳng thắn như vậy khiến mọi người không còn trêu chọc nữa.
Chương 277
Trần Uyển Trân ở trong nhà nghe thấy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, Tống Cúc Phân thì khen ngợi vài câu rồi nói: "Trước đây bà cứ lo lắng, bà xem kìa, A Hành có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Sơ và con bé mà."
Nói xong, Tống Cúc Phân lại nói thêm: "Nhưng mà làm mẹ nào mà chẳng lo lắng cho con cái."
Quả thực là như vậy, hơn nữa Trần Uyển Trân vốn là người yêu trẻ con.
Thời tiết không lạnh không nóng rất thích hợp cho việc ở cữ, nhưng cho dù vậy, phải cố nhịn không gội đầu, không tắm rửa thì Thẩm Ngưng Sơ cũng không chịu nổi, mặc dù mỗi tối Cố Khiếu Hành đều dùng nước ấm lau người cho cô, nhưng không gội đầu thì thật sự rất khó chịu.
Vì vậy, vì chuyện gội đầu mà hai vợ chồng phải lén lút như điệp viên, may mà cuối cùng cũng qua mặt được các bậc trưởng bối trong nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã được gội đầu hai lần trong thời gian ở cữ.
Tuy nhiên, sau khi gội đầu xong, Cố Khiếu Hành lập tức lấy máy sấy tóc sấy khô cho cô, sợ rằng vì mềm lòng mà khiến vợ mình bị bệnh.
May mà thời gian ở cữ trôi qua cũng không quá chậm, cuối cùng Thẩm Ngưng Sơ cũng đã hết thời gian ở cữ trước khi trời trở lạnh.
Ngày hết ở cữ, Thẩm Ngưng Sơ dành cả nửa ngày để tắm rửa, gội đầu, cảm giác như có thể kỳ cọ ra được hai cân bùn đất vậy.
Lúc bước ra, cảm giác toàn thân đều thoải mái, Thẩm Ngưng Sơ xúc động ôm con gái hôn lấy hôn để.
Trong thời gian ở cữ, cô luôn cảm thấy bản thân hơi bẩn, nên cũng không dám gần gũi con gái nhiều, bây giờ đã tắm rửa sạch sẽ rồi, cô phải thơm con gái cho đã.
Cố Khiếu Hành vừa bước vào cửa đã thấy vợ đang ôm con gái hôn hít, anh mỉm cười đứng sang một bên, đợi Thẩm Ngưng Sơ hôn đã rồi mới phát hiện ra chồng đang đứng cạnh, sau đó cô có chút phấn khích nói: "Cố Khiếu Hành, em phát hiện ra một vấn đề."
"Vấn đề gì thế?"
"Anh xem, con gái chúng ta càng lớn càng xinh đẹp phải không?" Thẩm Ngưng Sơ phát hiện con gái cưng của mình càng ngày càng xinh đẹp là từ khi còn trong tháng.
Cô nhớ lúc con gái mới sinh ra nhăn nheo, không ngờ chỉ một tuần sau, con gái đã thay đổi từng ngày, hôm nay lại càng khác, vừa thơm tho, vừa mềm mại, vừa xinh đẹp, trái tim người mẹ như cô muốn tan chảy.
Cố Khiếu Hành khẽ cười, đưa tay ra đỡ lấy cánh tay vợ, nói: “Anh đã nói rồi mà, con gái chúng ta rất xinh đẹp, giống em vậy.”
Thẩm Ngưng Sơ có chút đắc ý lắc lắc đầu: “Xem ra ánh mắt của đoàn trưởng Cố nhà mình vẫn luôn tốt như vậy.”
Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành bật cười, anh hào phóng phối hợp: “Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể cưới được người vợ xinh đẹp xuất sắc như em lại còn cho anh một cô con gái xinh đẹp như vậy chứ, ánh mắt của anh chẳng phải là quá tốt sao?”
Ở bên Thẩm Ngưng Sơ lâu như vậy, Cố Khiếu Hành, người đàn ông gần ba mươi tuổi này, giờ nói chuyện cũng khiến người ta ngẩn ngơ, không còn chút cổ hủ nào nữa.
Câu nói này không khỏi khiến Thẩm Ngưng Sơ bật cười khanh khách, hạnh phúc của gia đình tràn ngập cả căn phòng, lan ra đến tận ngoài cửa.
Đứa bé đã đầy tháng, việc tổ chức tiệc đầy tháng lại được đưa lên, trùng hợp lại đúng lúc có một sự kiện trọng đại, đó là đám mây đen bao trùm mười năm qua đã tan biến, cả nước đang hân hoan vui mừng.
Không ít người trong đại viện bị liên lụy cũng lần lượt trở về, đại viện càng thêm náo nhiệt chưa từng có.
Bầu trời quang đãng, rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng, nói năng, làm việc cũng không còn bị ràng buộc như trước, vì vậy, trong việc tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, hai nhà quyết định sẽ tổ chức thật long trọng.
Chương 278
Chuyện này Thẩm Ngưng Sơ và Cố Khiếu Hành đều không có quyền lên tiếng, dù sao cũng là hai ông ngoại bỏ tiền bỏ công, hai người họ cũng vui vẻ thoải mái, ông bà muốn thế nào thì cứ để ông bà làm.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn cả là Trần Quý Uyên muốn bù đắp cho Thẩm Ngưng Sơ, bởi vì lúc cháu gái ông chào đời, ông hoàn toàn không hề hay biết.
Nhưng trước khi diễn ra tiệc đầy tháng, việc đặt tên cho con gái đã trở thành chuyện lớn nhất của hai gia đình.
Về việc đặt tên, Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ đã đặt cho con gái một cái tên ở nhà là Khả Khả, ngụ ý con gái cả đời vui vẻ, đáng yêu.
Còn tên chính thức thì giao cho hai ông ngoại và ông nội, mỗi người đặt một vài cái rồi mang ra cho cả nhà cùng chọn, vì vậy, cả tháng nay, ba người họ gần như đã lật tung cả cuốn từ điển trong nhà, chỉ mong cái tên mình đặt được chọn.
Cuối cùng, mọi người đã chọn cái tên Cố Gia Nguyệt, ngày tốt đẹp bắt đầu từ ngày con chào đời.
Sau khi chọn được tên, Cố Khiếu Hành phải đi làm giấy khai sinh cho con gái, nhưng anh cần một số giấy tờ như giấy chứng nhận kết hôn của hai người.
Về đến nhà, Cố Khiếu Hành đặt Khả Khả lên giường lớn rồi đi đến tủ quần áo lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Hai người đã đăng ký kết hôn trước khi tổ chức hôn lễ, Cố Khiếu Hành coi thứ này như bảo bối cất giữ cẩn thận, ngay cả khi Thẩm Ngưng Sơ muốn quản lý chung cũng không cho, tự mình tìm một chỗ riêng để cất.
Vì vậy, chỉ có anh mới tìm thấy.
Lấy được đồ, Cố Khiếu Hành chuẩn bị đi làm giấy khai sinh cho con gái, vì trời trở lạnh nên anh sợ Thẩm Ngưng Sơ bị lạnh nên không để cô đi cùng.
Thẩm Ngưng Sơ cũng không muốn đi, thời tiết đột ngột chuyển lạnh khiến cô hơi khó chịu, thà ở nhà chăm con còn hơn.
May mà Thẩm Ngưng Sơ không đi, Cố Khiếu Hành vừa đi khỏi thì Vạn Xuân Vân cùng mấy người bạn học đến thăm cô và Khả Khả.
Vạn Xuân Vân cũng đã có bạn trai, tính tình trầm ổn hơn trước rất nhiều, nhưng nhìn Khả Khả mũm mĩm đáng yêu, tính cách có phần hơi tăng động của cô lại bộc lộ ra ngoài, bế đứa bé trên tay như thể muốn cướp về nhà vậy.
“Cậu thích như vậy thì mau mau sinh với anh Trương nhà cậu một đứa đi.” Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được trêu chọc.
Nói đến bạn trai, Vạn Xuân Vân khó có khi đỏ mặt, lẩm bẩm một câu: “Ai muốn sinh con với anh ta chứ.” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ mũm mĩm của Khả Khả, lúc ngủ thỉnh thoảng lại phì phò thổi ra một bong bóng sữa nhỏ, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy một ngón tay của mình, thật sự khiến người ta mềm lòng.
Mấy người bạn ngồi chơi một lúc rồi cũng ra về, lúc họ rời đi thì Cố Khiếu Hành cũng vừa về đến nhà, anh tiễn họ ra tận cửa.
Mấy người đi ra ngoài vẫn không khỏi hâm mộ Thẩm Ngưng Sơ là người chiến thắng trong cuộc sống, có con, có chồng.
Người thắng cuộc trong cuộc sống đâu chỉ có vậy, Cố Khiếu Hành vừa về đến nhà đã thấy Thẩm Ngưng Sơ mặt mày nhăn nhó chạy ra từ phòng ngủ, anh vội vàng hỏi: “Sao thế em?”.
“Em ra tìm tã, Gia Nguyệt ị rồi!”. Trong thời gian ở cữ, Thẩm Ngưng Sơ chỉ phụ trách cho con bú, còn lại mọi việc đều do mẹ chồng hoặc Cố Khiếu Hành lo liệu.
Hôm nay mẹ chồng bận chuyện đầy tháng của Gia Nguyệt, trong nhà chỉ có hai vợ chồng, Thẩm Ngưng Sơ bỗng chốc luống cuống tay chân, nhất là khi phát hiện tã lót để trong phòng cũng đã hết, cuống cuồng chạy ra ngoài tìm.
Nghe vậy, Cố Khiếu Hành quen đường quen lối đi thẳng vào phòng, lấy một chiếc tã sạch trong chiếc giỏ tre, sau đó mới đưa tay bế con gái lên thay tã.
Chương 279
Cố Khiếu Hành nhìn thấy trên bàn ngoài kia còn có hoa quả đã cắt sẵn, đoán là vợ mình chuẩn bị ăn, sợ vợ đứng bên cạnh nhìn sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống, nên lên tiếng: “Vợ à, em ra ngoài đợi anh nhé”.
Nói thật lòng thì Thẩm Ngưng Sơ nhất định sẽ không chê con gái mình, nhưng chuyện dọn dẹp chất thải thì cô vẫn cần một quá trình thích nghi, nghe chồng nói vậy cũng không cố chấp mà gật đầu: “Vậy em ra ngoài trước”.
“Ừm”.
Cố Khiếu Hành đợi vợ rời đi liền khép hờ cửa phòng ngủ lại, cởi bỏ chiếc tã bẩn của con gái, lấy nước nóng rửa sạch sẽ m.ô.n.g nhỏ của con gái, sau đó dùng khăn sạch lau khô rồi mới thay tã sạch, đợi làm xong xuôi, dỗ con gái ngủ rồi mới đi ra ngoài.
Hồ Đức Dung mang đồ sang cho hai người, vừa đến đã thấy Thẩm Ngưng Sơ ở phòng khách, lại nghe thấy tiếng nước vọng ra từ phòng ngủ liền hỏi một câu: “A Hành đang tắm cho Gia Nguyệt à?”.
“Gia Nguyệt ị rồi, anh ấy đang thay tã cho con bé”.
Vừa dứt lời đã thấy Cố Khiếu Hành bưng tã bẩn đi ra.
Bây giờ trong nhà đều đã lắp đặt đường ống nước máy, chỉ là mùa đông ở phương Nam trong nhà thường ẩm ướt, Cố Khiếu Hành thường không giặt giũ trong nhà.
Trời lạnh như vậy mà anh còn bưng ra sân giặt, Thẩm Ngưng Sơ có cảm giác như đang bắt nạt anh, ngược lại Hồ Đức Dung lại rất hài lòng với hành động của cháu trai.
Bà cho rằng đàn ông ngay cả vợ con mình mà cũng không chăm sóc tốt thì loại người này cũng không thể giao phó cả đời, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cháu dâu liền nói một câu: “Trong sân dùng nước giếng, nước giếng đông ấm hè mát không sợ lạnh tay đâu con”.
Nghe Hồ Đức Dung nói vậy, Thẩm Ngưng Sơ mỉm cười gật đầu, cầm rau định đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Hồ Đức Dung không để cô động tay động chân mà đi theo vào: “Tiểu Sơ, con chăm con cả ngày cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi, để bà nấu cơm tối cho”.
Bản thân Hồ Đức Dung cũng là phụ nữ, cũng từng sinh nở vài đứa con, hiểu rõ nỗi khổ của phụ nữ sinh con, cho dù đã hết tháng cữ thì cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục, trước đây điều kiện không cho phép, bây giờ điều kiện đã tốt hơn, bà tự nhiên không muốn cháu dâu phải làm quá nhiều việc, ít nhất cũng phải bồi bổ cơ thể cho đến khi hồi phục như trước khi sinh.
Vì trong nhà thay phiên nhau chăm sóc, cho dù đã có con, Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy cuộc sống vẫn vô cùng thoải mái, Cố Khiếu Hành thì càng khỏi nói, tan làm là về nhà, không có việc gì thì hầu như không ra ngoài, cả nhà chỉ có Thẩm Ngưng Sơ là rảnh rỗi nhất.
Cô rảnh rỗi như vậy thì có thể làm rất nhiều việc, nhân lúc trời lạnh định may cho con gái một chiếc áo khoác phao giữ ấm, vừa hay trong nhà cũng để dành được một ít lông ngỗng sạch đã được xử lý.
Cô không ra ngoài, Trần Uyển Trân là mẹ ruột nên ngày nào cũng sang chơi với cô, tiện thể giúp cô vắt sổ quần áo, hai mẹ con sống những ngày tháng vui vẻ thoải mái chưa từng có.
Chỉ là mới thoải mái được mấy ngày, hôm nay Trần Uyển Trân đến vẻ mặt lại đặc biệt khó coi, dù bà đã cố gắng che giấu.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”.
Trần Uyển Trân vốn dĩ không giỏi che giấu cảm xúc, huống chi Thẩm Ngưng Sơ lại quen quan sát những điều này, đến cả áo khoác phao cũng không may nữa.
“Không có gì”. Trần Uyển Trân lắc đầu, không muốn con gái lo lắng, còn gượng cười một cách khó xử.
Nụ cười này càng khiến Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy không ổn, cô vô thức hỏi: “Có phải chú Tống bắt nạt mẹ không?”. Dù sao trong nhà đó cũng chỉ có mẹ và chú Tống, mẹ như vậy tám chín phần mười là có liên quan đến ông ta.