Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 82
Cập nhật lúc: 2025-02-06 02:23:04
Lượt xem: 12
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu, trong lúc đó biểu cảm đã không tự giác được mà trở nên chăm chú, đứng dậy khỏi ghế sofa đáp lại lời của cô “Đúng vậy.”
Đạt được câu trả lời của anh ta, Cam Điềm khẽ mỉm cười, có ý muốn chọn tiếp một của báu để giám định, dùng toàn bộ kỹ năng để giảng cho Hứa Trí nghe.
Mặc dù thế giới tiểu thuyết không có cơ sở này có rất nhiều chỗ m.á.u chó, chuyên nói vớ vẩn không đúng với lẽ thường khiến người ta phun m.á.u nhưng cơ sở về hoàn cảnh của xã hội này và hiện thực không có sự khác biệt quá lớn, cho dù là lịch sử hay thường thức thì vẫn là phong tục nhân văn thậm chí là thị trường cũng không khác sự hiểu biết của Cam Điềm mấy.
Cô biểu diễn giám định văn vật trước mặt Hứa Trí, đương nhiên cũng phải đến lịch sử và thị trường.
Tốc độ nói chuyện của cô không nhanh mang theo chút tình cảm mãnh liệt và thận trọng, người nghe được cũng biết cô là một người yêu quý đồ cổ và lịch sử.
Mà rõ ràng Cam Điềm không chỉ yêu quý đồ cổ, bộ dạng giám định và trần thuật của cô nghiễm nhiên là một người dày dặn kinh nghiệm và năng lực xuất chúng, xuất sắc trong giới cổ vật không giống với vẻ bề ngoài yếu ớt tinh xảo của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/82.html.]
Mưa Bụi Tháng Ba
Sau khi Hứa Trí nghe thấy, cuối cùng khóe miệng không nhịn được mà bật cười, bởi vì anh ta nhận ra sự hứng thú và hiểu biết về đồ cổ của anh ta ở trước mặt sự hiểu biết về đồ cổ cách giải thích và năng lực giám định bảo vật của cô Hứa Trí chỉ là một kẻ có tài năng thấp kém.
Anh ta cảm thấy cô gái này là một cơ sở dữ liệu lịch sử biết đi, bản thân chỉ là một bảo tàng, ở trước mặt cô lộ ra vẻ vô tri nông cạn khác thường.
Sắc mặt Hứa Trí bình tĩnh, hô hấp đè nhẹ xuống, ước vọng thở sâu vào vô cùng mãnh liệt.
Sau khi Cam Điềm kết thúc việc giám định toàn bộ đồ cổ có trong tiệm của anh ta và trần thuật lại, anh ta nghiêng mặt sang một bên thở phào nhẹ nhõm, giảm bớt áp lực ẩn dấu mà Cam Điềm mang lại.
Sau khi anh ta thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cố gắng trở nên bình tĩnh, thu mắt lại nhìn về phía Cam Điềm.
Cô gái xinh đẹp trước mắt này cho anh ta ấn tượng nghiêng trời lở đất, lúc đầu anh ta chỉ coi Cam Điềm là một bình hoa, bây giờ anh ta đã nhận ra cô là một thiên tài giám định bảo vật, đồng thời cô cũng là một người có học thức sâu rộng.
Hình tượng cô gái trong lòng anh ta trở nên lập thể xinh đẹp, không còn giống một tờ giấy trắng, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như trước đây.