Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 72
Cập nhật lúc: 2025-02-06 02:18:56
Lượt xem: 24
Chưa nói chuyện có chút lấy oán trả ơn, thím Chu đắc tội Phong Cảnh Hàng lần nữa thì bản thân cô sẽ hết đường lui.
Lần này không giống lần trước, lần trước cô tự cho là không có lo âu về sau mới có thể trực tiếp đánh ngất Phong Cảnh Hàng rồi chạy trốn, lần này thì sao, cô đã biết cơ thể mình đặc biệt không thể rời khỏi Phong Cảnh Hàng vậy đương nhiên cũng không thể chặn đường lui của mình nữa, để lại chút tình cảm thì khi cần mới có thể quay đầu.
Suy nghĩ rõ ràng xong cô lại bắt đầu nói nhăng nói cuội với thím Chu.
“Thím Chu, thím nhìn con nè, thân thể của con chỉ có chút xíu sức lực, phản kháng thì phải tốn sức, tường sân bao quanh lại cao như thế, trong nhà còn có bảo vệ còn trốn thế nào được chứ?”.
Câu này của cô giống với suy nghĩ trong lòng của thím Chu nhưng bà ấy không lên tiếng phụ họa, bà ấy gội sạch dầu trên tóc Cam Điềm bằng vòi hoa sen, lấy khăn khô lau hai lần rồi trực tiếp lấy dây chun trên cổ tay túm tóc cô buộc thành búi tròn trên đầu.
Sau khi gội đầu Cam Điềm xong thì bà ấy do dự một lúc rồi ra quyết định, bà ấy quay đầu nhìn cửa phòng tắm rồi lại quay lại, vẻ mặt thoáng nét căng thẳng nhìn cô, bà ấy nói nhỏ “Thím cởi giúp con trước, sau khi tắm rửa mặc quần áo xong thì thím trói lại hộ con.”
Thấy thím Chu mềm lòng bị cô thuyết phục, hai mắt Cam Điềm hơi sáng lên vội gật đầu cảm ơn thím Chu.
Thím Chu vẫn hơi lo lắng vì làm trái ý ông chủ, bà ấy vừa giúp Cam Điềm cởi dây da vừa tiếp tục nói nhỏ “Điềm Điềm, chuyện thím giúp con cởi dây da tuyệt đối không được để ngài ấy biết, nếu ông chủ tức giận thì thím đi đâu tìm việc đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/72.html.]
Cam Điềm hiểu đạo lý này, cô gật đầu với bà ấy “Con sẽ im lặng không nói.”
Thím Chu thấy cô phối hợp lại ngoan như vậy thì chút bất an trong lòng cũng biến mất, bà ấy mỉm cười cởi nút thắt dây da giúp cô rồi nới lỏng từng vòng một khỏi cổ tay Cam Điềm.
Mưa Bụi Tháng Ba
Cảm giác trói buộc trên hai tay biến mất Cam Điềm thở phào nhẹ nhõm xoay hai cánh tay.
Cô hiện giờ không định chạy trốn từ trong tay thím Chu, sau khi hai tay được tự do, cô bèn ngâm nga hát vui vẻ đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Thím Chu cũng không ra ngoài mà cầm dây da đứng đợi cô trong phòng tắm đến khi cô tắm xong mặc áo sơ mi trắng kiểu nam kia vào thì bà ấy lại gần trói cổ tay cô bằng dây da.
Thím Chu sợ Cam Điềm bị trói đau, thấy làn da láng mịn của cô cũng sợ tạo thành vệt đỏ nên bà ấy buộc từ từ.
Vừa nãy Cam Điềm giữ lời hứa khiến bà ấy rất yên tâm không hề cảnh giác đề phòng cô vậy nên bà ấy cũng không đặc biệt chú ý vị trí nút thắt, cuốn sợ dây mấy vòng rồi tùy tiện thắt nút là xong.
Sau khi tắm rửa ,bà ấy dẫn Cam Điềm quay về phòng cho khách lại buộc một đầu dây da khác vào đầu giường.