Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 55

Cập nhật lúc: 2025-02-03 10:35:38
Lượt xem: 20

Bàn tán ngày càng rôm rả, chủ đề cứ thế kéo dài mãi.

Các cô gái trong nhóm hầu hết đều hào hứng với chuyện này, còn đám con trai thì rất ít người chen vào. Nếu có nói thì cũng chỉ là mấy câu nịnh nọt Thương Huỳnh, đa phần đều từng thích cô ta hồi trung học.

Không bao lâu sau, câu chuyện từ “người theo đuổi Thương Huỳnh” đã chuyển sang chủ đề “ai có đôi ai còn độc thân”.

Cuối cùng, có người ném ra một câu đầy bức xúc:

“Mấy con ch.ó độc thân như chúng tôi không muốn xem mấy người khoe tình yêu gì hết! Quy định luôn nhé, ai dẫn người yêu đến họp lớp thì người đó thanh toán tiền!”

Người có đôi lập tức phản đối:

Mưa Bụi Tháng Ba

“Đùa à? Sao lại bắt bọn tớ trả tiền? Các cậu không trả tiền thì lúc họp lớp ngồi riêng ra nhé, tàn nhẫn vừa thôi!”

Sau một hồi tranh luận sôi nổi, nhóm chốt lại một điều: Không ai được dẫn người yêu đến họp lớp.

Cam Điềm nhìn lướt qua, không có hứng thú với những chuyện này nên dứt khoát đóng nhóm chat, chặn thông báo, khóa màn hình rồi tiện tay đặt điện thoại sang một bên.

Cô tiếp tục xem phim, nhưng đầu óc lại mải suy nghĩ:

Hứa Trí mà nhóm lớp đang bàn tán… có phải là Hứa Trí đã đưa danh thiếp cho mình hôm trước không?

Nếu là cùng một người… vậy thì vị ông chủ đẹp trai của Vạn Bảo Trai đang theo đuổi Thương Huỳnh à?

Hay là… theo đuổi mà chưa được?

Cô chống cằm, nhếch môi cười khẽ.

Duyên phận này… đúng là kỳ quái thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/55.html.]

Bên cạnh, La Xuy Tử liếc cô một cái, đột nhiên lên tiếng:

“Có người tìm chị à?”

Cậu biết rõ điện thoại này mới mua được mấy ngày, tài khoản WeChat cũng vừa mới lập, danh bạ chẳng có ai ngoài cậu và Tiểu Bát. Vậy mà giờ lại có người liên lạc với chị cả nhà cậu?

Cam Điềm ngước lên, bình tĩnh đáp:

“Ừm, tìm chị đi họp lớp.”

La Xuy Tử hơi giật mình. Cậu ngẫm lại, bạn học của Cam Điềm Điềm cũng đâu phải bạn học của chị cả nhà cậu. Thế thì chị ấy đi họp lớp làm gì?

Vậy nên cậu thản nhiên nói:

“Từ chối là được rồi.”

Dù sao thiếu một người thì họp lớp vẫn diễn ra như thường. Huống hồ, thiếu một người như chị ấy… thì cũng chẳng ai bận tâm đâu.

Nhưng Cam Điềm đã suy nghĩ xong xuôi, giọng bình thản:

“Ở nhà chán rồi, chị muốn đi.”

Lời này vừa thốt ra, La Xuy Tử liền quay sang nhìn cô chằm chằm. Tiểu Bát cũng ngước mắt lên, ánh mắt có phần nghi hoặc.

Tiểu Bát không nói gì, nhưng La Xuy Tử thì không nhịn được mà nhắc nhở:

“Chị đi họp lớp với một đám người lạ hoắc, lại càng tẻ nhạt. Không bằng ở nhà đấu địa chủ với bọn em.”

Tiểu Bát rất đồng tình với lời nói của La Xuy Tử, lập tức gật đầu phụ họa. Cam Điềm nhìn hai người trước mặt, đứng thẳng người và nói một cách nghiêm túc:

“Lão Cam là đồ vô dụng, chắc cậu không hiểu Cam Điềm Điềm đã sống sót qua thời trung học như thế nào đâu. Trong lớp tôi ấy, có một nhóm con gái chuyên bắt nạt người khác, mà kẻ đứng đầu nhóm ấy nhà có chút tiền. Cô ta thấy tôi xinh đẹp nên cứ đánh tôi suốt, bắt nạt bằng đủ mọi thủ đoạn. Mà giờ thì sao? Giờ tôi có thể ngồi nhà cả ngày khiến tay tôi ngứa ngáy, xương cốt đau nhức. Cứ đợi dịp này để dạy cho con bé ấy một bài học làm người.”

Loading...