Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 381
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:46:15
Lượt xem: 9
Nói như vậy là tốt, về những chuyện quá khứ có lẽ giờ đây cứ để nó trở thành quá khứ đi. Cam Điềm không trả lời tin nhắn nữa, cô đặt điện thoại xuống tập trung vào việc lên kế hoạch cho những công việc cần phải xử lý, không lưu luyến quá khứ, không mắc kẹt trong những chuyện đã qua, sống trong hiện tại, hãy nhìn về phía trước nhiều hơn.
Trong những ngày còn lại cô đã sắp xếp xong mọi việc ở Vân Nam, trước ngày đi lấy giấy chứng nhận kết hôn do La Suy Tử tính toán cô đã đặt vé máy bay đến Bình An. Khi Cam Điềm rời đi, cô tự mình một mình đẩy vali ra cửa lẩm bẩm mắng La Suy Tử rất lâu, ban đầu kế hoạch là sau khi cô xử lý xong mọi việc cả gia đình sẽ cùng trở về nhưng kế hoạch không bao giờ kịp với sự thay đổi, La Suy Tử lại đột ngột thay đổi lật mặt nhanh hơn cả lật sách không hề có nguyên tắc. Trước đây cậu ta ghét bà Phong đến mức răng cứ ngứa ngáy, mỗi lần nhắc đến bà ấy đều là mụ phù thủy già nhưng bây giờ khi thái độ của bà Phong đối với họ thay đổi nhiệt tình mời họ đi chuyến bay riêng của mình về Bình An cậu ta liền sáng mắt lên không suy nghĩ gì cứ thế ôm Dược Hoàn Tử đồng ý lập tức. Trẻ con dễ dàng bị dụ dỗ, Dược Hoàn Tử rất nhanh chóng bị thuyết phục phải đi chuyến bay riêng của bà nội. Vì Dược Hoàn Tử không thể rời xa tiểu bát nên tiểu bát cũng phải đi cùng thế là chỉ còn mình Cam Điềm ở lại. Cam Điềm đặt vali xuống, vừa thay giày ở hành lang vừa lẩm bẩm không ngừng nghĩ về ba người không nguyên tắc không giới hạn và không có thành tựu kia, đều không phải là người tốt có máy bay rồi quên cả mẹ và chị đại, thiếu giáo dục. Dĩ nhiên bà Phong có ý định chờ Cam Điềm cùng đi nhưng Cam Điềm không muốn đi chung máy bay với bà ấy cũng không muốn bà ấy phải ở lại khách sạn vì mình nên để bà ấy đưa mấy người La Suy Tử về trước.
La Suy Tử tiểu bát và Dược Hoàn Tử vui vẻ rời đi còn cô lại một mình lẻ loi mắng họ không có lương tâm.
Cam Điềm lầm bầm thay giày kéo vali chuẩn bị ra ngoài nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi cửa bất ngờ trước mắt xuất hiện một bó hoa hồng đỏ lớn, những cánh hoa mảnh mai còn đọng giọt sương lấp lánh. Phụ nữ bẩm sinh nhạy cảm với hoa, Cam Điềm bất ngờ ngẩn ngơ sau đó là niềm vui bất ngờ nảy lên trong lòng. Cô nhìn thấy Phong Cảnh Hàng, nhìn thấy người đàn ông này mặc bộ vét chỉnh tề, đôi mắt Cam Điềm gần như phóng ra hai tia laser sau đó không nói hai lời cô vươn tay kéo Phong Cảnh Hàng vào đóng cửa đẩy anh vào cánh cửa ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt lấp lánh hỏi "Sao anh lại đến đây?”.
Phong Cảnh Hàng ông bó hoa vào lòng "Sợ em một mình sợ hãi, đến đón em.”
Nói bậy, anh biết cô không sợ thứ gì, không sợ trời, không sợ đất, can đảm hơn cả heo mập nhưng Cam Điềm vẫn không kiềm chế được nụ cười ngọt ngào trên môi tiếp tục ngửa mặt nhìn anh hỏi một cách vô thức "Anh đến đón em hôm nay đi hay là ngày mai đi.”
Mưa Bụi Tháng Ba
Phong Cảnh Hàng đã chuẩn bị sẵn như làm ảo thuật lấy ra hai quyển sổ nhỏ bày ra trước mặt Cam Điềm "Của anh và của em, ngày mai đi đến nơi sẽ trực tiếp đi đăng ký kết hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/381.html.]
Nghĩa là tối nay sẽ có thế giới của hai người. Cam Điềm lấy quyển sổ nhỏ từ tay anh ra xem phát hiện bên trong còn kẹp một phong bao lì xì, sự chú ý của cô bị phong bao lì xì thu hút, mất hứng thú với sổ hộ khẩu, vừa mở phong bao lì xì vừa hỏi "Phong bao này từ đâu ra?”.
Phong Cảnh Hàng nâng tay xoa đầu cô "Mẹ anh đưa một tấm thẻ, anh không dám hỏi là bao nhiêu tiền.”
Cam Điềm nín cười, trong lòng nghĩ Phong Cảnh Hàng đã về nhà gặp mẹ lấy sổ hộ khẩu và nhận Phong bì đỏ hẳn là họ đã hòa giải, vì vậy cô không ngần ngại hỏi Phong Cảnh Hàng "Vậy em nhận lấy nhé.”
Phong Cảnh Hàng gật đầu "Ừm.”
Cam Điềm kiểm tra xong cô lại cho thẻ vào ví kẹp nó vào sổ hộ khẩu, cầm sổ hộ khẩu đặt lên n.g.ự.c Phong Cảnh Hàng cô tựa trong vòng tay anh tiếp tục ngẩng đầu lên “Nếu ngày mai chúng ta mới trở về thì hôm nay chúng ta đi chơi gì đó nhé, ba người kia không có ở đây chúng ta có thể thoải mái vui chơi.”
Nhưng Phong Cảnh Hàng bây giờ không muốn ra ngoài làm gì cả, vài ngày không gặp anh muốn ở nhà làm việc gì đó. Trước khi bày tỏ suy nghĩ này anh đột nhiên ôm Cam Điềm lên đi thẳng vào phòng "Chúng ta làm việc chính sự trước đã.”
Hoa hồng, sổ hộ khẩu và phong bì đỏ đều rơi xuống thảm ở cửa nằm yên lặng không tiến động, giống như La Suy Tử, Dược Hoàn Tử và tiểu bát đáng thương bị Cam Điềm đã hoàn toàn quên lãng.