Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 348
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:28:37
Lượt xem: 7
Lý Hưng Kỳ cũng đã trải qua việc mất đi người thân, hiểu được cảm giác này, trong năm đầu tiên sau khi người thân qua đời anh ta thường có cảm giác như họ vẫn chưa đi, vì không thể quen với sự vắng mặt của họ không thể chấp nhận sự thật rằng một người đột nhiên không còn tồn tại nữa, anh ta không khỏi tưởng tượng rằng người đó chỉ đi xa một chuyến sau một thời gian nữa sẽ trở về. Cảm thông sâu sắc ,cổ họng Lý Hưng Kỳ nghẹn ngào khó khăn lắm mới nói được "Phong tổng, tôi hiểu cảm giác của anh nhưng ….”. Nói đến đây anh ta dừng lại tránh ánh mắt của Phong Cảnh Hàng, sau một lúc anh ta lại tiếp tục thấp giọng nói "Đêm đó Cam Điềm Điềm bị thương rất nặng, có một số vết thương là chí mạng, khi đưa đến bệnh viện đã quá muộn, ngay cả chẩn đoán đêm đó có vấn đề, giả sử Cam Điềm Điềm vẫn còn sống tại sao cô ấy lại trốn đi, từ bỏ Bát Cam đường mà cô ấy đã vất vả xây dựng nói không cần là không cần nữa, hơn nữa cô ấy có thể trạng đặc biệt đã qua vài tháng không thể nào chịu đựng được lâu như vậy mà không trở về tìm anh.”
Ngón tay nắm chặt cốc trở nên trắng bệch, những mơ mộng cuối cùng trong lòng Phong Cảnh Hàng bị Lý Hưng Kỳ vô tình xuyên thủng bằng lời nói của mình không để lại chút không gian nào cho anh ảo tưởng, anh ta dùng tất cả bằng chứng và sự thật để nói với anh Cam Điềm thực sự đã chết, dù anh không muốn chấp nhận nhưng đó vẫn là sự thật.
Cốc trong tay rơi xuống bàn, ngón tay mất đi sức lực "Đi làm việc đi.”
Sau khi những ảo tưởng vô căn cứ cuối cùng bị Lý Hưng Kỳ phá vỡ, Phong Cảnh Hàng không còn làm thêm giờ tại công ty đến khuya cũng không ở lại công ty nữa, từ khi đi làm anh đã sống ở công ty suốt hơn nửa tháng nhưng tối nay anh muốn trở về nhà, có lẽ anh muốn thử thực sự đối mặt với việc Cam Điềm đã không còn nữa, giống như khi anh sống một mình trước đây. Trở về nhà rửa tay trước khi ăn tối, nhưng những thói quen trước đây bây giờ chỉ cảm thấy lạnh lẽo, không có ai bên cạnh, không có Cam Điềm, không có La Suy Tử và tiểu bát chỉ có bàn ăn ghế cốc đĩa bát đũa không hồn, tiếng đũa bạc chạm vào bát đĩa âm thanh trong trẻo, mỗi lần đều va vào trái tim mang theo lạnh lẽo.
Mưa Bụi Tháng Ba
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/348.html.]
Ăn xong anh lên lầu vào phòng tìm quần áo trong tủ để tắm, bước vào cửa ánh mắt vô thức liếc qua giường, hình ảnh xuất hiện trước mắt là Cam Điềm trốn trong chăn sau đó bật ra từ trong chăn với cảnh tượng suprise, tóc cô rối bù trông như muốn bị đánh cười rất tinh nghịch nhìn anh. Phong Cảnh Hàng dừng bước nhìn chằm chằm vào đầu giường không nhúc nhích, khóe mắt hơi đỏ miệng nở nụ cười, trong nụ cười có chua xót. Khóe miệng không giữ được lâu, khuôn mặt tươi cười quen thuộc của cô gái dần tan biến không giấu vết, chiếc chăn trên giường được trải phẳng không có gì cả, không có người lén trở về, không có bất ngờ, anh tìm quần áo đi tắm đứng dưới vòi hoa sen nhắm mắt để nước chảy xuống mặt, rửa một hồi rồi dùng tay lau mắt để xua đi cơn buồn ngủ lại thấy Cam Điềm mở cửa phòng tắm từ bên ngoài đưa đầu vào cười đầy ý nhị và hỏi anh Phong đại ca muốn tắm chung không, anh không kịp trả lời, khuôn mặt quen thuộc và tinh nghịch ấy lại dần biến mất. Nước nóng thấm vào khóe mắt trượt xuống chỉ còn tiếng nước róc rách bên tai, nỗi đau khổ khi nhớ về một người có thể làm rỗng ruột. Lên giường không có gì ngạc nhiên khi anh mất ngủ, đầu óc anh chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt quen thuộc của cô gái trẻ, chịu đựng đến nửa đêm cuối cùng cũng ngủ được một chút, cảm giác như mới ngủ không lâu bỗng có người đến lắc anh, lắc tỉnh anh, nằm trên người anh nói em chưa về anh sao lại đi ngủ sớm thế. Nghe thấy giọng nói anh mở mắt ra thấy Cam Điềm đã về Phong Cảnh Hàng quá ngạc nhiên nhanh chóng ngồi dậy nắm lấy cổ tay cô "Cuối cùng em cũng về rồi, em đi đâu vậy?”.
Cam Điềm kéo anh dậy khỏi giường dắt anh đứng lên tay kia kéo vali màu đen bên cạnh, kéo anh vào tủ quần áo nói "Em đi chơi, lúc đi không phải em đã để lại tờ giấy cho anh sao, anh không thấy à?”.
Phong Cảnh Hàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô sợ cô lại bỏ đi “Anh không thấy, sau này đừng bao giờ bỏ đi mà không nói gì được không?”.
"Được.” Cam Điềm trả lời rõ ràng không chút do dự quay đầu nhìn anh, cô kéo Phong Cảnh Hàng vào tủ quần áo để anh đứng đó, cô cúi xuống mở nắp vali treo quần áo của mình vào ngăn tủ phàn nàn “Chuyện gì thế này, em mới đi vài ngày anh đã vứt hết đồ của em đi rồi, thật sự muốn chia tay với em à?”.
Liếc qua phòng thay đồ Phong Cảnh Hàng phát hiện không có một bộ quần áo nào của Cam Điềm anh vội vàng giải thích "Không chia tay đâu, cả đời này cũng không chia tay, đồ đạc không hề bị vứt đi, đã được thiếm Chu cất vào phòng để đồ ngày mai anh sẽ bảo bà ấy lấy ra hết.”