Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 307

Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:08:05
Lượt xem: 5

Mà khi khi cô thốt ra được chữ cắt này tất cả mọi người vây xem đều hít một hơi thật sâu cực kỳ căng thẳng, xem ra cô nhóc này rất quyết đoán. Những người xung quanh không tiếp tục khuyên can nữa, đương nhiên bọn họ cũng muốn xem thử cắt thêm lần nữa sẽ thu được gì dù sao thì hôm nay có thể ở đây trải nghiệm cảm giác nhìn người khác cực đá ra được vị Thúy Đế Vương lục đã xem như mở mang tầm mắt lắm rồi.

 

Thợ giải đá không còn thoải mái như khi nãy nữa, anh ta bỏ đá vào máy giải đá dưới áp lực ngàn cân tiếp tục cắt lần thứ ba. Tất cả mọi người đều hồi hộp ngóng trông đến không dám thở mạnh cũng không dám hó hé nói to, chỉ nhỏ giọng thầm thì vì sợ ảnh hưởng đến không khí nhưng Cam Điềm thì ngược lại thả lỏng hơn khi nảy rất nhiều, cô chỉ bất ngờ và căng thẳng trước chất lượng của phỉ thúy cắt ra được, tim cô gần như nhảy ra ngoài khi biết đó là Thủy Tinh chủng Đế Vương lục, còn về độ hoàn chỉnh của Vĩ Thúy kia cô hoàn toàn không lo lắng chút nào. Cô nhìn chằm chằm vào lưỡi d.a.o đang xoay cực nhanh, đợi đến khi hoàn thành vết cắt, máy cắt đá dừng xoay, thợ giải đá đưa bàn tay đã đeo găng trắng vào lấy đá thô ra nhìn thoáng qua rồi quay về phía Cam Điềm nói thẳng "Tăng giá, chất lượng rất đều.”

 

Cam Điềm thở phào nhẹ nhõm chậm rãi điều chỉnh nhịp thở cầm tảng đá trong tay rồi nói với thợ cắt đá "Cảm ơn anh.”

 

Mưa Bụi Tháng Ba

Lúc này mọi người đang vây xem xung quanh đều sốc đến đơ luôn rồi, hơn nữa ai cũng không kìm được mà nóng lòng muốn mua ngay khối nguyên liệu này. Dù đi đào ngọc ở đâu đi chăng nữa thì Thủy Tinh chủng Đế Vương lục cũng là báu vật hiếm có khó tìm, hôm nay may mắn gặp phải nếu có thể mua đương nhiên ai cũng muốn mua, mang về thiết kế gia công tạo hình dù chỉ làm ra được một đôi bông tai thì đã là Trang sức hàng cực phẩm. Dù sao trên đời cũng lắm kẻ có tiền, loại bảo vật quý hiếm này chỉ cần làm ra được trang sức thì chẳng cần phải lo không bán được.

 

Cam Điềm bị vây ở giữa, ai cũng hỏi cô có bán hay không, tiểu bát ở bên cạnh bảo vệ cô. Sau một lúc lâu Cam Điềm cầm viên đá nói "Bán, bán bán.”

 

Cô không định giữ lại tảng đá này làm gì, nếu ở đây có người muốn mua tốt nhất là cứ bán đi đỡ phải ra ngoài tự tìm người bán mà có khi còn không thể bán vừa lời vừa thoải mái như bây giờ, cô cũng không thích tự chuốc lấy phiền phức làm gì.

 

Sau khi cô vừa nói bán xong những người muốn mua đều tăng giá từ 60 triệu lên 80 triệu cuối cùng thành công bán ra với giá 85 triệu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/307.html.]

Giao dịch xong xuôi Cam Điềm bàn giao viên đá lại cho người kia đồng thời tại khoản được cộng thêm 85 triệu, những người mua đá khác vẫn tiếp tục ở lại giải đá nhưng đến một băng chủng cũng không thấy đâu.

 

Sau khi bán tảng đá kia lấy tiền Cam Điềm không có hứng thú ở lại nữa, cô đứng cả ngày ở đây đã mệt lắm rồi giờ chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Đột nhiên trở thành người giàu cô cảm thấy giờ đi ngủ cũng có thể cười đến tỉnh giấc, chuyến này xem như đáng giá, cực kỳ mỹ mãn. Cô không quan tâm đến việc giải đá của người khác. Cam Điềm chuẩn bị đưa Tiểu bát và số tiền 80 triệu trong mơ rời đi nhưng mới đi được mấy bước cô bỗng nhớ đến việc trước khi giải đá bị Tống Băng Vũ chọc tức, vừa rồi phất lên nhanh quá nên vui đến mức quên luôn sự tồn tại của nữ chính và bà dì kia bây giờ nhớ ra, Cam Điềm bèn quay người đi thẳng đến ghế sofa mà Tống Băng Vũ và bà dì đang ngồi, học theo Tống Băng Vũ nở một nụ cười nhã nhặn thân thiện nói “Ây da, cô Tống, vừa rồi tôi thật sự bất ngờ lắm luôn ý, cứ tưởng tảng đá kia chẳng có gì tiện tay mua cho vui thôi ai ngờ lại ra phỉ thúy tốt như vậy.”

 

Tống Băng Vũ nhìn người phụ nữ mặc váy đen đi giày da đen trước mặt âm thầm nghĩ Cam Điềm đúng là đồng loại của Tống Tử Ngưng, bây giờ cô ta đang tức điên lên được, nghe Cam Điềm nói chuyện mà tức đến đau đầu nhưng vì đang ở trước mặt bà dì nên phải kiềm chế cười cười nói "Chúc mừng cô Cam may mắn thật đó.”

 

“Vậy sao?” Cam Điềm tiếp tục kéo dài giọng “Có điều tuy rằng hôm nay cô Tống không may bằng nhưng mà gia cảnh nhà cô cũng rất tốt, mất 10 20 triệu chắc là không sao đâu, không giống như tôi đều là tự thân kiếm tiền nên mất một xíu mà đã thấy lòng đau như cắt khổ tâm đến mấy ngày, tôi rất là ngưỡng mộ cô Tống đó, nằm không đã có tiền tiêu, không biết kiếm tiền vất vả như thế nào cho nên tiêu tiền vui vẻ vô cùng.”

 

Cam Điềm nói mấy câu đã khiến Tống Băng Vũ tức đến tái mặt, cô ta càng cảm thấy Cam Điềm rất giống Tống Tử Ngưng, bởi lẽ có đôi khi Tống Tử Ngưng cũng sẽ nói mấy lời quái gở khiến cô ta ghê tởm như vậy, tiền là do cha cô ta kiếm được cô ta tiêu tiền của cha mình cũng có ăn trộm cướp bóc của ai đâu chứ. Bây giờ trong mắt Tống Băng Vũ loại phụ nữ ghê tởm như Tống Tử Ngưng và Cam Điềm chỉ biết ghen tỵ với tất cả những gì cô ta có được, mà ghen tỵ còn chưa đủ Tống Tử Ngưng còn ác độc cướp đi những thứ vốn thuộc về cô ta đúng là một đống rác rưởi.

 

Cam Điềm thong thả nhìn khuôn mặt Tống Băng Vũ vì tức mà xanh hết cả lên nhưng bà dì ngồi bên cạnh cô ta lại lạnh nhạt nói "Băng Vũ, dì đã nói cháu đừng tốn thời gian chấp loại người không xứng ngẩng đầu này rồi mà.”

 

Bây giờ Cam Điềm cũng không có ý định bỏ qua sự sỉ nhục này nữa, cô thu lại nụ cười hiền lành trên mặt, ánh mắt lạnh như băng liếc về phía bà dì kia, khí thế bức người nhìn chằm chằm bà ta "Bà dì này, tôi thấy hình như bà bị nhầm lẫn một vài khái niệm rồi đấy, bà có muốn hỏi thử mọi người ở đây chút không, hỏi xem một người ỷ vào việc sinh ra trong gia đình tốt chỉ có thể dựa đùi đàn ông làm sâu mọt cho xã hội và một người tự lực kiếm tiền nuôi sống bản thân người nào mới không xứng ngẩng mặt lên đây, bà tự cho rằng mình là quý tộc đấy à, giờ đã làm năm bao nhiêu rồi, loại người chỉ dựa vào người khác để sống cuộc đời hào nhoáng như mấy người chẳng khác gì tiểu hề trong mấy vở hài kịch cả, không có đàn ông thì mấy người cũng chẳng là gì cả.”

 

Bà dì đột nhiên bị khí thế của Cam Điềm làm cho choáng váng, những lời nói kia làm bà nhục đến tái mặt trừng mắt nhưng chỉ thốt ra được một chữ "Mày…”

Loading...