Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 272
Cập nhật lúc: 2025-02-19 19:24:16
Lượt xem: 11
Trong phòng bóng đêm dày đặc, ngoại trừ tiếng ma sát giữa chăn ga trải giường với làn da và áo ngủ không có tiếng động nào khác, bên tai là tiếng thở của người đàn ông cùng mùi hương nam tính quen thuộc của anh Cam Điềm chôn mặt vào gối không nhìn thấy gì cả, đơn giản là nhắm mắt tiếp tục ngủ, giả vờ không nghe thấy không ngửi thấy gì cả.
Cơ thể nằm im bên mép giường không nhúc nhích lòng n.g.ự.c vững chãi của Phong Cảnh Hàng dán vào lưng cô, tay anh ôm lấy eo thon của cô.
Từng thấy cô hoang dã như hổ, cũng đã thấy cô như lúc này nhỏ như một chú mèo con nên anh không cảm thấy lạ lẫm, chỉ cần cô không nói khuôn mặt dáng vẻ cùng mái tóc dài mềm mại mượt mà trông giống như một chú mèo con.
Ôm lấy cô, Phong Cảnh Hàng kéo Cam Điềm vào lòng mình, gương mặt chôn vùi trong mái tóc cô hỏi nhỏ “Anh bắt đầu trước hay là em?”.
Mưa Bụi Tháng Ba
Cảm nhận vòng tay chắc nịch quanh eo mình Cam Điềm chỉ cảm thấy mình giờ đây như món ăn trong tay anh, không còn lựa chọn thứ ba chỉ có thể chọn là mình bắt đầu trước hay là anh.
Trong một căn phòng cửa sổ đóng chặt, cảnh tối lửa tắt đèn chỉ có một nam một nữ không thể trốn tránh, càng trốn càng làm lộ rõ vẻ như cô sợ anh.
Hơn nữa cô không phải kiểu người thích làm bộ từ chối nhưng trong lòng lại muốn, nghĩ đến đây Cam Điềm không chơi trò anh ép em trốn nữa bất ngờ lật người trong vòng tay anh đổi thành tư thế đối mặt với anh.
Lúc nãy nói chuyện làm đỏ cả tai anh, bây giờ để anh nằm bên cạnh mình tự tắt lửa thì quả thực là chuyện viển vông, không còn ngượng ngùng với Phong Cảnh Hàng cũng để không làm mình trông như thể bị lợi dụng cô cắn vào cổ Phong Cảnh Hàng, cắn xong cô nói “Em tồi, em sẽ bắt đầu trước...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/272.html.]
Chưa kịp nói hết miệng cô đã bị Phong Cảnh Hàng chặn lại, chiếc áo ngủ cotton ngắn tay trên người cô bị anh kéo lên, chăn bị xốc lên.
Làn gió lạnh thoáng qua người cô rên nhẹ một tiếng rồi bị Phong Cảnh Hàng ôm chặt lấy eo dán sát vào lòng anh không chút kẽ hở.
Hai người không ai chịu thua ai, quấn quýt đến nửa đêm, chủ yếu là Cam Điềm không chịu thua sau đó bị Phong Cảnh Hàng nắm lấy eo và xử lý.
Sau khi xử lý xong cô trở nên mềm nhũn như bún thở hổn hển trong lòng anh, khóe mắt còn hơi ướt.
Một đời anh minh của cô đều bị hủy hoại trong tay Phong Cảnh Hàng, hủy hoại trên chiếc giường này, hầu như mỗi lần đều khiến cô phải khóc.
Bây giờ cô đang nằm trong vòng tay anh với mái tóc ướt đẫm bên trán thở hổn hển và nghĩ rằng có lẽ sau này nên ngoan ngoãn hơn một chút, mỗi lần như thế này thật sự không chịu nổi, cảm giác như sắp bay lên trời.
Có điều còn chưa kịp nghĩ xem sau này phải làm sao để ngoan ngoãn vì quá mệt cô đã thở hổn hển rồi ngủ thiếp đi.
Sau đó Phong Cảnh Hàng vuốt lại tóc cho Cam Điềm, điều chỉnh tư thế ngủ đắp chăn cho cô nhưng cô không hề biết.