Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 181
Cập nhật lúc: 2025-02-09 14:20:44
Lượt xem: 13
Nói xong cô cúp máy, vứt điện thoại cạnh đầu chui vào chăn ngủ mất, không hề quan tâm liệu Phong Cảnh Hàng có đến bế mình hay không.
Con nhóc kia nói một tràng dài, nói xong thì cúp điện thoại ngay làm anh không có thời gian đáp trả.
Mưa Bụi Tháng Ba
Nghe tiếng nối máy đã tắt, Phong Cảnh Hàng gác máy.
Anh cầm điện thoại trong tay mà nhìn lịch sử cuộc gọi, phía trên cùng là ghi chú anh đặt cho Cam Điềm ‘con nhóc ngang ngược’.
Sau khi bị cúp điện thoại Phong Cảnh Hàng không gọi lại cũng không gửi tin nhắn, ánh mắt anh nhìn màn hình điện thoại trống không, sau một lúc tự hỏi thì anh hít một hơi tắt nguồn điện thoại rồi ném lên tủ đầu giường thuận tay tắt đèn, kéo chăn lên nằm xuống ngủ.
Căn phòng trở nên tối đen, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều biến mất.
Trong bóng đêm, anh nhắm mắt gối đầu trên chiếc gối mềm mại thơm mát, ánh trăng chiếu qua khe hở rèm cửa, ánh sáng sa vào chiếc chăn ửng sắc.
Trong phòng ngủ vô cùng yên ắng, kính cửa sổ cách âm rất tốt không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/181.html.]
Thật ra vẫn có tiếng chó sủa, tiếng quạ vỗ cánh trên ngọn cây, đầu mùa xuân trên núi có nhiều vật sống hơn.
Sau khi tắt đèn Phong Cảnh Hàng cũng chưa vào giấc ngay, lúc đầu anh để hai tay trong chăn nhưng luôn cảm thấy không dễ chịu, trong lòng bồn chồn khó chịu, sau đó bỏ tay ra khỏi chăn đặt lên trên chăn ngủ,
Như vậy được một lúc thì vẫn không ngủ được vậy nên anh nghiêng người vùi nửa mặt vào trong gối, anh duy trì tư thế này không quá ba phút, thật sự không ngủ được.
Anh thuận theo tư thế nghiêng người trực tiếp vươn tay mở chốt đèn mở đèn phòng ngủ ra, trong phòng sáng rực ánh sáng màu trắng xua tan sự yên ắng của bóng tối.
Phong Cảnh Hàng xóc chăn xuống giường xỏ dép lê đến phòng sách mở máy tính làm việc, sau khi nghĩ thông suốt, bận việc sẽ khiến bản thân tập trung tinh thần hơn nhưng anh vẫn không thể dễ dàng tập trung chú ý như bình thường, cuối cùng anh hít sâu đóng máy tính dựa lưng vào ghế dựa thở ra một hơi dài.
Đồng hồ treo tường màu vàng trên tường hiện đang chỉ 12 giờ một phút, nói nó cách khác anh dằn vặt một tiếng một phút không ngủ được.
Anh ngẫm lại sự hoang đường thường ngày của bản thân, chuyện hoang đường tột độ mà anh làm với con nhóc ấy, sự nuông chiều hoang đường tột cùng anh dành cho cô, bây giờ ngay cả tâm tư của chính mình cũng không chịu khống chế mà thật sự dần trở nên hoang đường.
Anh ngồi trên ghế ở phòng sách nghĩ vẫn vơ, nhìn kim đồng hồ của đồng hồ treo trên tường di chuyển cạch cạch, lúc kim đồng hồ chỉ đến số bốn, anh quả quyết đứng dậy rời ghế.
Anh đến gần cửa mở cửa ra ngoài, đi qua hành lang rất dài bước đến thang máy ấn nút xuống.