Xuyên Thành Ác Phụ? Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Chồng - 73
Cập nhật lúc: 2025-03-09 11:36:07
Lượt xem: 4
Có một số người keo kiệt, lại không muốn bỏ tiền ra mua, liền đến chỗ Nghiêm Xuân bọn họ định xin ăn; còn những người tự mình nấu nướng thì đều tránh xa, sợ rằng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sẽ không nuốt trôi được đồ ăn của mình.
Mấy người Nghiêm Xuân không giỏi ăn nói, khen ngợi tài nấu nướng của Khương nương tử hai ngày, sau đó chỉ biết cắm cúi ăn cơm.
Hôm nay, thấy Khương Vãn lại đổi món mới, Nghiêm Xuân tò mò hỏi: “Không biết Khương nương tử học được tay nghề này từ vị đầu bếp nào vậy?”
Đối với câu hỏi này, Khương Vãn trả lời giống như lúc nói với Tạ Dực: “Ta tự mình mày mò từ khi còn ở nhà mẹ đẻ.”
"Hèn chi, ta thấy, e rằng những quán rượu ở huyện Vân cũng không thể nấu ra được hương vị này.”
Do điều kiện kinh tế hạn hẹp, sau khi đến đây, Khương Vãn chưa có cơ hội nếm thử đồ ăn của những quán rượu ở đây, nghe Nghiêm Xuân nhắc đến, nàng liền hỏi thêm hai câu: "Nghiêm đại ca có biết những quán rượu ở huyện có món đặc trưng gì không?"
Nghiêm Xuân ăn thêm hai miếng cơm, ngây ngô cười với Khương Vãn: “Ta chỉ là một tên thô kệch, sao có thể ăn nổi đồ ăn trong quán rượu chứ. Đó đều là nơi dành cho những vị quan to hiển quý.”
Quân hộ bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy, ta nghe người của Cao Bách hộ nói, chỉ một món tráng miệng ở Khánh Xuân Lâu cũng đã có giá một, hai lượng bạc rồi!"
"Tuy đắt đỏ như vậy, nhưng hương vị cũng không có gì đặc biệt, nếu không thì sao dạo này Khánh Xuân Lâu lại ế ẩm như vậy?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-phu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-chong/73.html.]
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, từ chuyện bát quái của quán rượu này, đến chuyện quán ăn kia khi nào thì có cô nương xinh đẹp bán đậu hũ.
Nghe bọn họ nói chuyện, Khương Vãn bỗng nảy ra một ý tưởng, "Nghiêm đại ca, ở huyện Vân có bao nhiêu quán rượu lớn?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Nghiêm Xuân không ngờ Khương Vãn lại đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào, hắn ta theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Người kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nói đến quán rượu, thì chỉ có hai quán nổi tiếng nhất. Khánh Xuân Lâu và Lạc Hà Các."
Khương Vãn lại hỏi thêm về đặc điểm của hai quán rượu này.
Mọi người đều khó xử.
Chuyện bát quái thì có thể nghe ngóng được từ người khác, nhưng cuộc sống của quân hộ rất khổ cực, bổng lộc không nhiều, sao có thể đến những nơi xa hoa như vậy để ăn uống chứ?
Thấy hỏi cũng không ra thêm thông tin gì, Khương Vãn không tiếp tục chủ đề này nữa.
Buổi chiều khi đi đưa cơm, nàng làm thêm mấy cái bánh nướng và nộm, đưa cho Nghiêm Xuân bọn họ, sau đó xin nghỉ một ngày.
Khương Vãn đã chuẩn bị đồ ăn xong, cũng không lấy một văn tiền của ngày mai, mấy người Nghiêm Xuân rất dễ nói chuyện, bảo Khương Vãn cứ yên tâm đi làm việc của mình, không cần phải lo lắng cho bọn họ.