Xuyên Thành Ác Phụ? Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Chồng - 70

Cập nhật lúc: 2025-03-09 11:34:34
Lượt xem: 7

Đáng ghét nhất là mấy tên Nghiêm Xuân kia.

Ăn thì ăn đi, cần gì phải cố ý để cho mọi người cùng nghe, như thể chưa từng được ăn đồ ngon bao giờ.

Có người quay mặt đi, tiếp tục nấu mì, người có quan hệ tốt hơn chút thì mặt dày đến hỏi bốn người Nghiêm Xuân có thể cho bọn họ nếm thử một miếng hay không.

Tuy bát cơm mà Khương Vãn dùng để đựng rất to, nhưng nam nhân sức ăn rất lớn, chừng này bọn họ còn thấy không đủ, làm sao có thể chia cho người khác. Bọn họ chỉ biết ôm chặt bát cơm trong lòng, sợ người khác đến cướp mất.

Còn có người nói: “Không phải mấy người chê bai bảo món này không bằng mì sợi luộc sao? Sao giờ lại đến đây tranh giành với ta? Đi chỗ khác chơi…”

Tên bị đuổi đi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Chỉ là một văn tiền thôi, lão tử đây không thiếu!”

Đợi sau khi bốn người Nghiêm Xuân ăn cơm trưa xong, Khương Vãn thu dọn bát đũa, quay về nhà.

Phiêu Vũ Miên Miên

Khi nàng về đến nhà, Tạ Đồng đang ngủ trưa, Tạ Dực thì ở trong sân. Nhìn thấy Khương Vãn bước vào, hắn chỉnh lại vạt áo, chống gậy đi tới, hỏi: "Hôm nay thế nào?"

Khương Vãn giơ giỏ trống không lên, cười rạng rỡ: “Ta đã ra tay rồi, chẳng lẽ còn có thể thất bại sao?”

Tạ Dực cũng bật cười.

Đúng là không biết khiêm tốn là gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ac-phu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-chong/70.html.]

Buổi chiều, Khương Vãn còn phải đi đưa cơm tối một lần nữa, bây giờ nàng phải nhanh chóng đun nước rửa bát. Vừa mới nhóm lửa, nàng liền nghe thấy tiếng Tạ Dực gọi: "Khương thị."

Nàng ném củi vào bếp lò, vỗ vỗ tay, quay đầu lại: "Sao vậy?"

"Từ khi nào nàng lại học được tài nấu nướng này? Ta nhớ trước đây nàng không hề giỏi nấu nướng."

Đầu xuân đến, khí trời ấm áp hơn, gió thổi trên mặt cũng mang theo hơi ấm. Khương Vãn giật mình, không hiểu tại sao Tạ Dực lại đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng lẽ nàng đã để lộ sơ hở gì sao?

Chuyện nàng xuyên không vào thân thể "Khương Vãn" là chuyện không thể nói ra, hơn nữa cho dù hắn có tin hay không, lỡ như hắn coi nàng là yêu nữ mê hoặc lòng người mà bắt giữ, vậy thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

"Sao chàng lại hỏi chuyện này?"

Tạ Dực nói: "Bây giờ là ta đang hỏi nàng."

Chuyển chủ đề không thành công, Khương Vãn đành phải bịa chuyện: “Tài nấu nướng này ta đã học từ khi còn ở nhà mẹ rồi."

"Sau khi chúng ta thành thân, ta chưa từng thấy nàng nấu được một bữa cơm nào cho ra hồn."

Sự việc đã đến nước này, Khương Vãn chỉ có thể nói dối: "Trước kia chàng đối xử với ta lạnh nhạt như vậy, tại sao ta phải nấu cho chàng ăn?"

"Thật sao?" Tạ Dực nhướng mày cười, "Vậy tại sao sau này nàng lại thay đổi?"

Khương Vãn múc nước trong chum đổ vào nồi, sau đó đi đến trước mặt Tạ Dực, chống nạnh, giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt hắn, "Chẳng phải là vì có người bị thương trở về, ta thấy không đành lòng sao?"

Loading...