Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-10-31 19:21:35
Lượt xem: 26
"Khai trương xưởng quần áo?" Vệ Thế Quốc ngạc nhiên: "Vợ à, sao đột nhiên em muốn mở xưởng quần áo?"
Tô Tình mỉm cười: "Không phải đột nhiên, em hiện đang làm trong ngành này mà."
Vệ Thế Quốc bối rối: "Em có đủ thời gian không? Vừa học vừa chăm con nữa."
"Đủ thời gian chứ," Tô Tình trấn an. "Tuy có chút bận rộn, nhưng em vẫn đang làm tốt. Năm nay, em kiếm được một khoản kha khá đấy."
Vệ Thế Quốc lo lắng: "Như vậy thì vất vả cho em quá."
Tô Tình lắc đầu, nhìn anh đầy quyết tâm: "Không mệt đâu. Em thấy cuộc sống mình phong phú hơn nhiều. Anh sẽ không ngăn cản em chứ?"
"Anh sẽ không ngăn, chỉ là lo em mệt thôi," Vệ Thế Quốc nói, rồi trầm ngâm: "Anh cũng đang dự định sang phía Nam tìm cơ hội phát triển."
Đây là kế hoạch của anh sau nhiều ngày trăn trở, đặc biệt khi đi ngang qua Bắc Kinh, anh cảm nhận rõ ràng phương Nam là vùng đất hứa đầy tiềm năng.
"Vậy anh có kế hoạch gì rồi à?" Tô Tình hỏi.
Vệ Thế Quốc cười, nói thật: "Anh định vay tiền cha mẹ, mua một chiếc xe tải riêng."
Tô Tình gật đầu đồng tình: "Đúng rồi, phải có xe của mình mới được. Còn thiếu bao nhiêu, em có thể phụ thêm cho anh, không cần phải mượn cha mẹ."
Ngạc nhiên, Vệ Thế Quốc hỏi lại: "Em mở xưởng mà không cần vốn sao?"
Tô Tình giải thích: "Xưởng do anh hai Trương quản lý, em chỉ cần thiết kế và phụ trách marketing, còn vốn đầu tư do anh ấy lo. Em sẽ nhận 4 phần lợi nhuận, xem như đầu tư bằng kỹ thuật."
Vệ Thế Quốc nhíu mày: "Sao anh ta chia lợi nhuận nhiều như vậy?"
Tô Tình mỉm cười: "Vì vợ anh cũng có chút bản lĩnh chứ! Anh có nghe về dòng trang phục ‘Lý Thanh Tuyết’ không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-534.html.]
Vệ Thế Quốc ngạc nhiên: "Đó không phải chị dâu sao?"
Cô cười, rồi kể anh nghe về thương hiệu thời trang mình đã xây dựng. Sau đó, cô nhìn anh ân cần: "Nói đi, anh mua xe cần bao nhiêu, em cho anh mượn, sau này kiếm tiền trả lại cả gốc lẫn lời cho em là được."
"Anh mượn cha mẹ là được rồi. Em giữ tiền mà tiêu," Vệ Thế Quốc từ chối.
"Anh xem thường em sao?" Tô Tình tinh nghịch hỏi.
Anh mỉm cười: "Nào có."
Tô Tình lấy sổ tiết kiệm đưa cho anh xem: "Anh nhìn con số này đi, đủ mua xe rồi chứ? Nếu thiếu, lúc đó anh hãy mượn cha mẹ."
Vệ Thế Quốc mở sổ tiết kiệm, ngạc nhiên đến sững sờ, rồi quay qua nhìn vợ đầy thán phục.
"Vợ à, đây là tiền em kiếm được thật sao?"
"Còn ai vào đây nữa?" Tô Tình lấy thêm sổ tiết kiệm năm ngoái của anh ra, nhắc khéo: "Năm nay anh kiếm được bao nhiêu rồi? Tính thử xem đủ mua xe không?"
Vệ Thế Quốc cầm sổ, nhận ra số tiền vợ để dành dư sức giúp anh mà không cần vay mượn từ cha mẹ. Thấy rõ vợ mình chẳng những nuôi con, học hành mà còn kiếm tiền giỏi hơn mình, lòng anh không khỏi tự hào lẫn chút lo lắng.
"Đây chính là sức mạnh của tri thức." Tô Tình nheo mắt cười.
"Vợ à, em có ghét bỏ một người quê mùa như anh không?" Vệ Thế Quốc ôm vợ vào lòng.
Cô khẽ bật cười: "Em lại thích tên quê mùa này cơ."
Vệ Thế Quốc bật cười vui vẻ.
"Vợ à, nếu anh lấy hết số tiền này, em sẽ không còn tiền tiêu nữa đấy."
Tô Tình mỉm cười: "Mỗi tháng chỉ tốn khoảng sáu bảy chục đồng cho sinh hoạt phí và tiền lương của chị Lan, em đủ lo liệu. Anh cứ yên tâm cầm số tiền đó để phát triển. Sau này, em sẽ có thêm nguồn thu nhập khác."