Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-10-28 01:12:14
Lượt xem: 53
Ở trường, Tô Tình cũng nhận được học bổng mỗi tháng mười tám đồng. Tuy không nhiều nhặn gì, nhưng nhờ vào số tiền tiết kiệm của cô và Vệ Thế Quốc, cộng thêm khoản nhuận bút ổn định từ bút danh mới, mỗi tháng thu nhập của cô đã lên tới bốn mươi đồng – nhiều hơn khi còn ở quê.
Với Tô Tình, chi tiêu chủ yếu chỉ là vài món mỹ phẩm và phụ kiện. Chi phí của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cũng không phải lo, bởi ông bà nội luôn đưa hai anh em ra ngoài thưởng thức món vịt nướng ngon lành. Xem ra, gia đình cô hiện giờ thực sự không thiếu thốn gì.
Một buổi tối, Vệ Thế Quốc gọi điện về, hớn hở khoe:
"Vợ à, anh vừa làm thêm một sổ tiết kiệm mới đấy."
Nghe vậy, Tô Tình hiểu ngay là chồng cô kiếm được khoản kha khá, chỉ cười nhắc nhở:
"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé."
"Anh biết rồi mà, anh khỏe lắm, nhưng mà... nếu nói có vấn đề, chắc chỉ là vì anh nhớ em thôi." Anh đáp, giọng nửa đùa nửa thật.
Gần đây, nhờ công việc vận chuyển, anh đã ký được hai hợp đồng lớn với Uông Dũng, cùng với các khoản thu nhập phụ từ chợ đen, lợi nhuận gấp đôi – hơn hai ngàn đồng. Tuy tiền bạc dồi dào nhưng nỗi nhớ nhà vẫn không nguôi.
Tô Tình nhẹ nhàng trách:
"Giờ miệng anh càng ngày càng ngọt."
Vệ Thế Quốc thở dài:
"Vợ à, anh thật sự rất muốn gặp em."
Cô cười khúc khích, cảm động trước tình cảm của chồng. Sau đó hỏi anh về thời gian nghỉ:
"Đợt này anh được nghỉ mấy ngày?"
"Hai ngày thôi," anh đáp, "ngày mai anh định về quê một chuyến."
Với thời gian nghỉ ngắn ngủi như vậy, anh đành tạm gác lại ý định ra Bắc Kinh, đành quay về quê hàn huyên cùng bạn bè.
Sáng hôm sau, anh lên xe về quê, tay xách một vài chai rượu và bao thuốc làm quà. Sau bao năm xa cách, quê hương dường như vẫn còn nguyên vẹn, chẳng thay đổi là bao. Thay vì nấu cơm, anh qua nhà Thẩm Tòng Quân và Cương Tử dùng bữa, tiện thể trò chuyện đôi điều về cuộc sống bên ngoài.
Anh khuyên mấy người bạn thử tăng số lượng nuôi gà vịt, vừa không tốn kém lại có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Mọi người đều hưởng ứng và bàn tính xem nên làm thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-469.html.]
Trong lúc đang trò chuyện, Vương đại nương bất ngờ đến hỏi han với vẻ ân cần:
"Thế Quốc, cậu có cơ hội đến thăm trường đại học của Toàn Tài nhà tôi không?"
Vệ Thế Quốc thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời thẳng thắn:
"Bác ơi, Tôn Toàn Tài học đại học ngoại tỉnh, cách xa chúng tôi lắm. Ngay cả đại học trong nội thành tôi còn chưa đến được, thì làm sao mà đến đó được chứ?"
Vương đại nương nghe vậy chỉ biết tiếc nuối:
"Thế à…"
Bà trở về và báo lại cho Vương San Hô – con gái bà, người đang nóng lòng chờ tin:
"Hắn cũng chỉ là tài xế, biết gì về trường đại học đâu."
Dù thất vọng nhưng Vương đại nương vẫn an ủi con gái:
"Con yên tâm đi, Toàn Tài đối với con tốt như vậy, cả ở đại học cũng chi tiêu tiết kiệm để gửi tiền về cho con, cậu ấy nhất định không phụ lòng con đâu."
Vương San Hô dù vậy vẫn không khỏi lo lắng:
"Con chỉ sợ mấy hồ ly tinh bên ngoài dụ dỗ Toàn Tài thôi!"
Gần đây có không ít thanh niên thi đỗ đại học rồi chẳng trở lại, khiến cô càng thêm bất an. Tuy nhiên, mỗi tháng Toàn Tài vẫn đều đặn gửi tiền về, cho thấy lòng cậu ấy vẫn dành cho mẹ con cô.
Tại nhà Cương Tử, vợ anh ta cảnh báo Vệ Thế Quốc:
"Thế Quốc, đừng dính dáng gì đến nhà bà ta, hiện giờ gia đình họ đang rối lắm!"
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
"Sao vậy?"
"Thanh niên Tôn đã ra ngoài rồi, còn hy vọng anh ta quay về cũng vô ích thôi," cô ta nói thêm, "còn có thanh niên Thái, cô ta vì muốn thi đại học mà thậm chí phá thai khi đã hơn sáu tháng, chỉ để có cơ hội về thành phố."