Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 331
Cập nhật lúc: 2024-10-23 18:56:07
Lượt xem: 130
Chị bảy Trần cũng ở đây, nói: "Đúng vậy, dưỡng lão thì không khác gì với con ruột, tiền đó chính là thứ khi còn sống thì còn sử dụng được, nhưng c.h.ế.t thì lại thành giấy vụn, không để lại cho con trai, con dâu thì để cho ai?"
Trần Quế Hoa thấy chị bảy Trần cũng nói giúp nên có chút không hài lòng, cho nên cố tình đ.â.m chọc nói: "Y thuật của Đường đại nương tốt như vậy, lần trước cô qua đó thăm khám đã chữa khỏi chưa?"
Chị bảy Trần liếc chị ta một cái, nói: "Đúng vậy, đã chữa hết rồi. Cô kiềm chế chút đi, Thẩm Tòng Dân và vợ Đinh dơ bẩn kia có thể còn chưa cắt đứt hoàn toàn đâu, nếu như ai người bọn họ mà nối lại tình xưa, có khi cô cũng bị lây những loại bệnh dơ bẩn kia ấy, bây giờ cô truyền bá những lời này, cô nói xem sau này đến cửa, Đường đại nương có tình nguyện chữa cho cô không?"
Chị ta đích xác đã khỏi rồi, đi qua nhờ bà Đường xem cho, bà Đường viết cho chị ta một phương tuốc, kêu chị ta đi lấy thuốc, có thuốc uống cũng có thuốc bôi ngoài da, dùng bảy ngày là khỏi.
Cũng đã nhận hai cân đậu phộng của chị ta, đây là hoàn toàn không lấy nhiều của chị ta, chị bảy Trần cảm thấy về sau lỡ như tên đàn ông hỏng việc kia nhà mình lại truyền cho chị ta bệnh gì, đều phải qua nhờ bà Đường xem cho, cũng không thể đắc tội.
Trần Quế Hoa bĩu môi.
Con dâu nhà họ Tiền nói: "Đúng vậy, nếu mà cô còn không thôi đi, sau này cô đừng có đến chỗ này của tôi nữa, bây giờ cũng đã nhận thân, cô nói những chuyện này làm gì chứ? Bỗng dưng lại đi đắc tội với người khác."
Khi ăn tết mẹ ruột cô ta có qua bên này chữa bệnh thấp khớp lâu năm, đã đỡ hơn nhiều, còn có thể để cho những lời nói này nói nọ về người ta truyền ra từ chỗ cô ta sao?
Trần Quế Hoa nói: "Tôi cũng chỉ nhắc tới thôi."
Không bao lâu sau chị năm Trần và Vương San Hô cũng tới, năm người đàn bà tụ tập với nhau càng náo nhiệt hơn.
Vương San Hô và Trần Quế Hoa có quan điểm giống nhau, đều nói Vệ Thế Quốc nhận thân là có mục đích, không hổ là thằng nhóc con địa chủ, rất lợi hại, trước kia mà cũng dám len lén bái sư.
Thấy người ta được sửa lại án sai, có khoản tiền bồi thường lớn, lại chạy đến nhận thân, đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ mà.
Con dâu nhà họ Tiền và chị bảy Trần cũng không thích nghe những lời này, chuyển đề tài.
Bắt đầu lôi chuyện vợ Đinh ra để nói, nói rằng thấy cậu cả Chung cũng tiêu khiển trên người vợ Đinh.
Ai ai cũng nói vô cùng sinh động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-331.html.]
Cho nên, Khương Ngọc trong thôn cũng biết chuyện này rất nhanh, lại đứng trước cửa mắng thật lâu, cho đến khi con ở trong phòng khóc mới về cho con b.ú sữa.
Bây giờ vợ Đinh còn trực tiếp bắt đầu chào hàng trong thôn, chào hỏi hơn nửa số đàn ông trong thôn rồi.
Có thể nảy sinh tâm tư với vợ Đinh thì cũng chẳng phải dạng đàn ông đứng đắn gì, nhưng bọn họ vô cùng đắc ý, chờ khi lây bệnh cho vợ ở nhà rồi, vậy thì đúng thật là ầm ĩ đến trong nhà không được yên ổn.
Thời gian thoắt một cái đã đến đầu mùa xuân.
Sau khi khai xuân người đưa thư đưa tới tiền nhuận bút cho Tô Tình, Tô Tình cười mời người ta vào nhà uống cốc nước đường.
Vương San Hô còn đặc biệt chạy tới, hỏi có thư của Toàn Tài nhà cô ta hay không?
"Không có, nếu như mà có còn có thể không đưa cho cô được sao?" Người đưa thư nói.
"Vậy tại sao tháng nào cô ấy cũng có?" Vương San Hô chỉ vào Tô Tình nói.
Bà Đường đang dỗ hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ăn bột, nghe vậy ngước lên nhìn cô ta một cái, nói: "Cô hỏi câu này rất hay, tại sao tháng nào con dâu tôi cũng có ư?"
"Đúng, con cũng buồn bực." Tô Tình nghiêm túc gật gật đầu.
Vương San Hô bị tức không nói ra lời, nhưng chỉ nhìn vào người đưa thư.
Người đưa thư cười nói: "Cô hỏi tôi câu này, kêu tôi phải nói thế nào? Tôi chỉ là một người đưa tin, cũng ở trong một đại đội này, nếu như có nhất định sẽ đưa tới cùng, không có thì cô cũng không thể bảo tôi vô căn cứ đổi ra được đúng không? Nếu không thì cô lên nhà xuất bản tòa soạn ở thành phố hỏi một chút xem?"
Vương San Hô còn có thể nói gì nữa? Thở phì phì đi về.
"Không cần phải để ý đến cô ta, anh đi chậm một chút." Tô Tình cười nói với người đưa thư.
Người đưa thư cười một tiếng, cũng không nói gì nữa, chậm rãi đi phát tiền nhuận bút đúng như thanh niên tri thức Tô nói, anh ta đưa thư nhiều năm như vậy rồi mà mới gặp được người như thế này, đâu có dễ dàng như vậy chứ? Anh ta cũng đã đọc những bài viết trên báo kia rồi, đúng thật viết rất tốt, không được chọn mới lạ ấy chứ.