Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:04:41
Lượt xem: 192
Cuộc sống ở trong thôn đến này cũng được tính là đã sắp xếp ổn thỏa, gần đây ngày càng lạnh, mọi người đều không muốn ra ngoài.
Tô Tình cũng không thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ nấu cơm rồi duỗi tay duỗi chân, những lúc khác đều không thèm xuống khỏi giường lò, quả thực là trời quá lạnh.
Cô đoán mấy ngày này rất nhanh thôi tuyết sẽ rơi, quả nhiên là đêm hôm đó bên ngoài có tuyết rơi nhỏ. Người trong nhà vẫn nói chuyện chưa ngủ, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi rồi.
"Sớm như vậy tuyết đã rơi rồi." Bà Đường nói.
"Năm nay vẫn tính là chậm rồi đó cô, năm ngoái còn sớm hơn nửa tháng so với năm nay." Vệ Thế Quốc nói, năm ngoái đợt thu hoạch vụ thu vừa xong mấy ngày đã có tuyết rơi rồi.
"Cô ở trang viên bên kia phải đến tháng 12 mới có tuyết." Bà Đường cười nói.
"A! tuyết rơi rồi, qua mấy ngày nữa có thể đi mang thịt cừu về!" Tô Tình nhìn bọt tuyết rơi xuống, nhớ ra sườn cừu của mình! Vệ Thế Quốc dở khóc dở cười, còn cho rằng cô sẽ ngâm ra vài câu thơ về tuyết nữa đấy.
Buổi đêm hôm qua có tuyết rơi, sáng nay vẫn còn đọng lại, Tô Tình cũng không muốn xuống khỏi giường.
Nửa đêm hôm qua giường bắt đầu lạnh xuống, nhưng sáng nay phải dậy nấu cơm, giường lại ấm trở lại, rất thoải mái.
Đứng lên nấu cơm là Vệ Thế Quốc, bà Đường đã già cả rồi, hôm qua ngủ sớm cho nên thức dậy cũng sớm, đi lấy củi gây lửa cho Vệ Thế Quốc.
"Sao cô không ngủ nhiều thêm một lát ạ." Vệ Thế Quốc nói.
"Không ngủ được nữa, dậy sớm hoạt động một chút." Bà Đường cười nói, mặc dù chỉ có một trận tuyết nhỏ như thế thôi, nhưng mà bà rất thoải mái, không hề có chút không tự nhiên nào cả.
Vì hai đứa học trò của bạn già thật sự không cần phải nói.
"Cô ơi, dạo gần đây mạch tượng của vợ con thế nào ạ?" Vệ Thế Quốc đứng ở bên vừa rán cá mặn vừa nói.
"Mạch tượng của con bé Tình Tình rất ổn, con không cần lo lắng, hai đứa nhỏ ở trong bụng con bé chắc chắn sẽ khỏe mạnh lớn lên." Bà Đường nói.
Vệ Thế Quốc nói: "Dạo gần đây bụng to lên hơi mau."
Trước kia không thấy gì khác thường, nhìn không thấy to ra, nhưng bắt đầu từ tháng này trở đi, anh đã có thể thấy gồ ra một chút.
Bà Đường cười nói: "Chắc chắn rồi, có hai đứa luôn mà."
Vệ Thế Quốc cũng toét miệng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-119.html.]
Bữa sáng ăn khoai lang luộc và cá mặn rán thơm phức.
Nguyên liệu nấu ăn để dành trong nhà hiện giờ không ít, hai ngày trước Vệ Thế Quốc còn ra ngoại ô một chuyến, vì có phiếu xuất nhập khẩu anh cũng không tiết kiệm, còn tìm một số người khác đổi nhất thiều thứ, chở một lần về hết.
Bên trong phòng Tô Tình đã tỉnh, chỉ lười dậy mà thôi, nhưng mà thời gian đã quá bảy giờ rồi, cho nên liền đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị đi ăn bữa sáng.
Cháo, khoai lang và cả cá mặn, một phần bữa sáng này thật sự rất ngon.
Ăn xong Vệ Thế Quốc đi dọn dẹp, Tô Tình lấy áo lông qua bắt đầu phủi, mà bà Đường thì trở về phòng bên cạnh xem sách thuốc của bà ấy, Tô Tình đã xem qua những cuốn sách kia của bà ấy, tất cả đều là sách cổ, cực kỳ hiếm thấy.
Một lát sau Vệ Thế Quốc trở về, Tô Tình nói: "Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, anh cứ ở yên trong nhà đi, đừng có chạy ra bên ngoài."
Anh chính là không ở yên được.
Vệ Thế Quốc dở khóc dở cười đối với lời cảnh cáo mấy đứa trẻ không nghe lời của cô: "Tuyết đang rơi, anh còn có thể đi đâu chứ."
Anh đã chuẩn bị một bó thân lúa mạch rồi, cho nên bây giờ bắt đầu dùng rơm bện đệm cỏ hoặc là nón lá gì đó, ngay cả giày cỏ cũng có thể dùng thân lúa mạch để bện, anh làm hết.
Lúc hơn chín giờ thì Vương Mạt Lỵ tới, mang theo một cái mũ lớn.
"Trời lạnh thế này sao cô còn chạy tới làm gì?" Tô Tình rót nước ấm cho cô ấy, quá quen rồi thì không cần thêm đường vào nước nữa, bao nhiêu đường cho đủ đây, lúc đầu khách sáo một chút là được.
"Còn không phải là một mình tôi ngồi im không có ý nghĩa hay sao, nên liền tới tìm cô ngồi chơi một chút." Vương Mạt Lỵ nói.
Vệ Thế Quốc cũng biết các cô có lời muốn nói, cho nên anh tới phòng bà Đường ở cách vách, bà Đường cũng không đọc sách, cái này bà ấy cũng biết làm, cho nên liền ngồi xuống vừa cùng bện vừa nói chuyện phiếm.
Lại nói tới ở phòng bên cạnh.
Tô Tình hỏi Vương Mạt Lỵ, cô biết được Thẩm Tòng Quân trở về thôn cùng ngày với bà Đường, cũng đã qua bao lâu rồi, chắc chắn là có tình huống gì đó, nhưng mà Tô Tình quá lười, bên ngoài lại lạnh như thế, trước mắt cô ít đi ra bên ngoài, nhiều lắm là đi tới chỗ đám vợ Cương Tử gần đây để nói chuyện, chẳng thích đi những chỗ nào khác.
Cho nên khó tránh có chút không nắm bắt được tin tức, lúc này Vương Mạt Lỵ tới, cô liền hỏi.
Vẻ mặt Vương Mạt Lỵ hơi hồng hồng.
Từ lúc Tô Tình thấy cô ấy vào cửa đã nhận ra trong lòng đang có suy tính, luôn mang một bộ thiếu nữ hoài xuân.
"Có chuyện tốt gì thế?" Tô Tình hỏi.