Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 32.
Cập nhật lúc: 2025-10-08 04:31:27
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thanh Yểu c.ắ.n chặt môi, hai chân khuỵu xuống, nặng nề quỳ gối mặt Tống Đường.
Ngay đó, cô gì mới mẻ ngoài việc tát mạnh mặt đầy tủi , rưng rưng nức nở, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Chị ơi… xin chị, em xin thật sự…”
“Em bao giờ hại chị cả…”
“Chuyện hôm nay… em thật sự liên quan, em gì hết… xin chị đừng ghét em ?”
“Em thật sự ơn bố nuôi em lớn. Trong lòng em, đều là ruột thịt của em.”
“Nếu chỉ cần em rời khỏi đây là vui vẻ, thì cho dù em nỡ, em cũng sẵn sàng rời …”
“Giờ em sẽ ngay…”
Tống Thanh Yểu vốn là đứa trẻ hàng xóm trong khu đại viện lớn lên từng ngày.
Thấy cô quỳ gối đến sưng mặt, còn tự tát bản đến đỏ bừng, dần bỏ qua nghi ngờ và chuyển sang thương xót.
“Thanh Yểu cũng là đứa nhỏ đáng thương mà…”
“Cha ruột của nó đều mất , nếu rời khỏi nhà họ Tống thì nó còn ? Ai nghi ngờ nó hại Tống Đường ? Chúng nó lớn lên từng ngày, tính cách nó thế nào chẳng lẽ rõ?”
“Ai mà nghi ngờ Thanh Yểu nữa, dì Ngọc Linh sẽ là đầu tiên để yên nhé!”
Sau khi Diêu Ngọc Linh lên tiếng, cả sân đều ồ ạt về phía Tống Thanh Yểu.
Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi cũng rơm rớm nước mắt, đau lòng thôi.
Tần Tú Chi bước tới, ôm chầm lấy Tống Thanh Yểu, nước mắt vỡ òa.
“Thanh Yểu, con gì ? Con là bảo bối của , là mạng sống của ! Nếu con rời … sống đây!”
Tống Từ Nhung cũng vòng tay ôm lấy vợ và con gái, khẽ lau mắt:
“Thanh Yểu, đừng bao giờ những lời ngốc nghếch đó nữa.”
“Trong lòng bố, con chính là con gái ruột của bố và . Không ai quyền tách con khỏi nhà !”
“… hình như con khiến chị buồn …”
Tống Thanh Yểu vẫn như đứt từng khúc ruột, dáng vẻ đáng thương như thể cả thế giới đều lưng với cô .
Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi ngừng an ủi, gần như chỉ thiếu điều m.ó.c t.i.m móc phổi cho cô thấy họ yêu thương cô đến mức nào.
Tống Đường bên cạnh, thấy cảnh cha ruột vẫn ôm ấp, dỗ dành con gái nuôi như trân bảo, trong lòng bỗng thấy một cơn lạnh len lỏi, xen lẫn một nỗi buồn tên.
Thật cô kiểu vô lý.
Con dù cũng tình cảm. Ở bên lâu, tình là điều khó tránh khỏi.
Cũng như vợ chồng Trương Xảo Tuệ ở nông thôn, họ từng coi nguyên chủ là con ruột mà yêu thương, tính toán việc vì cô.
Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi đối với Tống Thanh Yểu, cô hiểu .
Lúc đầu cô cũng ý định đối đầu với Tống Thanh Yểu.
chính Tống Thanh Yểu chấp nhận sự tồn tại của cô.
Cô “rùa nhẫn nhịn” như trong phim hoạt hình, cứ mãi cam chịu?
Đến lúc , ngay cả khi vạch trần, Tống Thanh Yểu vẫn dám diễn mặt , nào là quỳ, nào là tát mặt , nào là khiến chị buồn, tất cả đều là chiêu trò để dồn cô thế khó, khiến khác nghĩ cô hẹp hòi.
Tại cô để cô đạt mục đích?
Tống Đường giỏi bộ quỳ gối, giả vờ đáng thương.
… giả , thì cô tuyệt đối thua kém Tống Thanh Yểu.
Hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ run lên, hai hàng lệ lập tức lăn dài nơi khóe mắt.
“Con ghét Tống Thanh Yểu, cũng hề vui…”
“Tại con rõ ràng gì sai, mà cuối cùng giống như tất cả lầm đều là của con?”
“Bố, … ngay từ đầu… con nên về ?”
“Con thể về nông thôn mà. Phòng của con thể để Thanh Yểu ở, giờ con ngay cũng …”
Tống Đường xong, giả vờ định rời .
Vừa đến phòng của con, Tần Tú Chi lập tức trào dâng cảm giác tội .
Phòng của Tống Đường, bằng một nửa phòng của Tống Thanh Yểu.
Thật từ đầu đến cuối, nhà họ Tống bao giờ bạc đãi con nuôi, nhưng để con ruột của chịu thiệt thòi khắp nơi.
Tần Tú Chi kìm , buông Tống Thanh Yểu , ôm chặt lấy Tống Đường:
“Tống Đường, con sai gì cả, là tròn bổn phận…”
“Mẹ để Thanh Yểu ở căn phòng to nhất tầng hai, còn bắt con ngủ ở phòng kho cải tạo , thật quá đáng, quá thiên vị …”
“Mẹ sẽ cố gắng bù đắp, từ nay về sẽ đối xử công bằng với cả hai, tuyệt đối để con chịu thiệt nữa…”
Cả sân xôn xao xúc động.
Không ai ngờ, nhà họ Tống để con gái ruột ở trong căn phòng tồi tàn nhất!
Mà Tống Đường một cách chân thành, đáng thương đến mức ai cũng đau lòng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-32.html.]
Tựa như một đóa hướng dương đầy sức sống ai đó rút cạn sinh khí trong chớp mắt, Tống Đường lúc khiến chỉ cảm thấy xót xa đành lòng.
Lòng thương cảm của đám hàng xóm trong sân đối với Tống Thanh Yểu cũng vì mà vơi bớt nhiều.
Ngược , sự thương tiếc dành cho Tống Đường tăng vọt ngừng.
Ban đầu, Tống Đường chỉ giả vờ .
khi nhớ đến chuyện nguyên chủ vì tên lưu manh Triệu Tỉnh nhục mà chọn cách nhảy sông tự tử, còn khi đến thủ đô tung tin đồn rằng “ở nông thôn lẳng lơ đắn”, cô nhịn mà rơi vài giọt lệ chân thành.
Ngày đó nguyên chủ nhảy sông… thật c.h.ế.t .
Nghĩ đến điều đó, lòng cô quặn thắt .
Nguyên chủ rõ ràng chẳng gì sai, mà hiểu gì cũng coi là sai.
Ngay cả cha ruột của cô… hình như cũng yêu Tống Thanh Yểu hơn.
“Con đuổi Tống Thanh Yểu , cũng từng bắt nạt cô …”
“Bố rõ mà…”
Tống Đường nấc nghẹn ngào, khiến Tần Tú Chi và Tống Từ Nhung hoảng hốt .
Hai vội vàng nhào tới dỗ dành con gái ruột, hốt hoảng đến mức quên mất luôn Tống Thanh Yểu đang như tắt thở bên cạnh.
Lúc , Chu Lệ đấu đá với Tống Nam Tinh suốt nửa ngày trời, cũng thấm mệt. Thấy sự chú ý đều chuyển hết sang Tống Đường, bà căm giận cấu mạnh lên mặt Tống Nam Tinh một cái xoay bỏ .
Chu Lệ gọi tên Tống Nam Tinh, gương mặt nghiêm nghị đầy chính khí của Tống Từ Nhung lập tức trầm xuống một cách đáng sợ.
Ông cũng nhận , khiến Tống Đường đến thế… chính là Tống Nam Tinh!
Ông đầu , ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc bén xuyên thẳng mặt Tống Nam Tinh:
“Tống Nam Tinh! Dùng lời lẽ dơ bẩn để bôi nhọ cháu gái ruột của , cô bằng cả súc sinh!”
“Tự tìm nhà thuê bên ngoài ! Trong vòng một tháng, dọn khỏi nhà !”
“Cái gì cơ?!”
Tống Nam Tinh sững sờ đến phát .
Bà quá quen với việc ở ăn chực ở nhà chị, giờ bắt bà ngoài thuê nhà, tiêu tiền của thì chẳng khác nào… g.i.ế.c c.h.ế.t bà !
“Anh, thể đối xử với em như ! Tống Đường mới là con hồ ly chuyên hại , nó hãm hại em, nó…”
“Im miệng!”
Tống Từ Nhung gằn giọng, ngắt lời bà như tiếng sấm.
“Còn dám Tống Đường thêm một câu, lập tức cút khỏi đây ngay!”
“Em…”
Tống Nam Tinh uất ức đến cực điểm.
Tống Từ Nhung là quân nhân, một chính khí, uy nghiêm trời sinh, gương mặt lạnh lùng như thật sự quá đáng sợ, bà dám chống đối.
Chỉ còn liếc mắt mong đám hàng xóm sẽ đỡ cho .
Dù … trai thì trách nhiệm chăm sóc em gái chứ? Anh trai đuổi em gái khỏi nhà thì vô đạo đức quá !
Nào ngờ…
Sau khi Tống Từ Nhung , đám hàng xóm những bênh vực bà , mà còn vỗ tay hoan hô!
“Nam Tinh tay chân, hai vợ chồng Tống Từ Nhung nên đuổi cô từ lâu !”
“Cái đồ nhiều chuyện, chẳng hổ!”
Thậm chí còn mắng bà là lưỡi dài, mặt dày, khiến Tống Nam Tinh tức đến sùi bọt mép, suýt nữa ngất lịm tại chỗ.
Chu Lệ cũng lầu bầu c.h.ử.i vài câu bỏ mất, hàng xóm còn chuyện gì để hóng nữa cũng lục đục giải tán.
Dù Tống Thanh Yểu ở trong phòng phía đông suốt nhiều năm, nhưng Tống Từ Nhung, Tần Tú Chi chắc chắn thể để cô đổi phòng với Tống Đường.
Vì , hai chỉ còn cách bù đắp bằng việc đưa thêm nhiều đồ phòng Tống Đường, để chuộc phần nào lầm.
Việc khiến Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu nghiến răng ken két, tức đến mức nổ tung.
Tống Thanh Yểu lúc chỉ ước Tống Đường sụp đổ , thối rữa đến tận xương, vĩnh viễn thể gượng dậy nổi nữa.
hiện tại, Tống Nam Tinh đang một lòng lo lắng chuyện Chu Lệ và tổ trưởng Ngô trả thù, là lúc thích hợp để xúi giục bà gì.
Nghĩ đến việc Hứa San San sắp nghỉ hè, mắt Tống Thanh Yểu lập tức sáng như .
Hứa San San còn ngu ngốc, độc ác hơn Tống Nam Tinh nhiều.
Con d.a.o , chắc chắn sẽ sắc bén và đ.â.m sâu hơn.
Tống Đường, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thất bại tay cô .
Sớm muộn gì, cũng sẽ rơi xuống bùn đen, trở thành con chuột trong cống, hôi thối đến mức ai chịu nổi!
Bên , Tống Đường rõ, Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu đều đang chờ cơ hội phản công.
cô thèm quan tâm đến sự phẫn nộ cam lòng của hai .
Sau khi trò chuyện một lúc với Lâm Hà, cô liền trở về phòng, lấy bức thư hồi âm của Lục Kim Yến.
Cô vốn tưởng rằng , cũng chỉ vài câu chuyện đời thường, hoặc về lý tưởng, tương lai như khi…
Cô từng dám nghĩ, , trong thư, rằng gặp cô một !