Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Công Lược Kẻ Phản Diện - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-31 21:24:33
Lượt xem: 246
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm sau, tôi buộc dây thừng để hắn trèo xuống.
“Còn cậu thì sao? Không thi à?”
“Tôi không cần, cha mẹ tôi đầu tư vào trường tư rồi, tôi được vào thẳng.”
Thịnh Minh Kì là người trong cuộc, chuyện như vậy nghe mãi thành quen.
“Vậy… cậu đi cùng tôi.”
“Tôi không đi.” Tôi trừng mắt với hắn: “Tôi phải đánh lạc hướng bọn họ.”
Mẹ Thịnh đã bố trí không ít vệ sĩ ở cổng.
Thịnh Minh Kì vừa đu xuống, lập tức bị phát hiện.
Một đám người vạm vỡ xông lên khống chế cậu ấy.
Cùng lúc đó, tôi đập vỡ cửa sổ kính.
Tiếng kính vỡ chói tai khiến tất cả chú ý đổ dồn về phía tôi.
Ngay sau đó, mọi người trong biệt thự ùa ra như ong vỡ tổ.
Tôi ném que diêm xuống dưới, đốt tấm vải tẩm xăng đã chuẩn bị từ trước.
Ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.
Người thì hoảng loạn đi dập lửa.
Người thì lao đi bắt Thịnh Minh Kì.
Người thì quay sang đuổi theo tôi.
Không lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát lao đến dừng trước cổng biệt thự.
“Nhận được tin báo, có người ngược đãi trẻ vị thành niên.”
“Nghe nói có trộm đột nhập?”
Mọi thứ càng thêm hỗn loạn.
Tiếng còi hú, tiếng lửa cháy, tiếng la hét chửi rủa vang trời.
Náo nhiệt đến mức này mới đúng chuẩn phong cách phản diện như tôi chứ!
Trời vừa hửng sáng, tôi hét lớn với Thịnh Minh Kì:
“Chạy đi! Đại học đang đợi cậu!”
Cậu thiếu niên nhân lúc hỗn loạn thoát khỏi kiềm tỏa, chạy một mạch về phía mặt trời mọc.
-----------------
Trước khi cảnh sát phá cửa, tôi bỗng nhớ ra một chuyện.
【Hệ thống, độ hảo cảm là bao nhiêu rồi? 】
Tôi đã chặn tiếng hệ thống từ ngày đính hôn, đến mức suýt quên nó tồn tại.
【Ký chủ, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi huhuhu!” 】
【Độ hảo cảm đã lên 70 điểm rồi đó! 】
【Sao nhanh vậy? 】 Tôi ngạc nhiên.
Nhưng mà… tôi ngạc nhiên hơi sớm.
Hệ thống tiếp lời: 【Ký chủ, độ hảo cảm của cô với Thịnh Minh Kì cũng đã lên 50 rồi. 】
Tôi sững người một lúc.
Sau đó mới dần hiểu ra...
Tôi xuyên vào các thế giới khác nhau, luôn là nữ phụ độc ác bị khinh ghét, luôn một thân một mình.
Cho đến khi gặp Thịnh Minh Kì.
Tôi như tìm thấy đồng loại.
Cảm thông cho nhau, có lẽ… chính là kiểu tình cảm như thế.
Cảnh sát điều tra xong, phát hiện mẹ Thịnh có hành vi ngược đãi trẻ vị thành niên nên lập tức bắt bà ta đi.
Còn tôi thì sao?
Tôi chẳng làm gì cả.
Tôi là khách của tiểu thiếu gia Thịnh Minh Kì, ai nói tôi đột nhập nhà người ta chứ?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Không tin à? Hỏi Thịnh Minh Kì thử xem?
Tấm vải tôi ném xuống thực ra không phải tẩm xăng, cháy không nổi bao lâu.
Nói trắng ra, tôi chỉ đến cổ vũ bạn thi đại học thôi mà!
Cảnh sát mắng vài câu rồi cũng thả tôi đi.
Thịnh Minh Kì thi xong, phát huy toàn lực.
Không ngoài dự đoán, cậu trở thành thủ khoa toàn tỉnh.
Kết quả áp đảo Thịnh Ninh Dạ hoàn toàn.
Sau kỳ thi, cậu chủ động phối hợp với cảnh sát điều tra, xác thực việc bị mẹ Thịnh bạo hành tinh thần.
Thịnh gia định giở trò sau lưng, nhưng truyền thông đã chen vào trước.
Thủ khoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-cong-luoc-ke-phan-dien/chuong-7.html.]
Bị ngược đãi.
Từ khóa đủ hot để làm bùng nổ dư luận cả kỳ nghỉ hè.
Tất nhiên, Thịnh Minh Kì cũng phải trả giá.
Cậu không thể quay lại Thịnh gia.
Cậu thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài, bắt đầu tự lập.
Tôi nói: “Thịnh Minh Kì, giờ cậu chỉ cần tỏa sáng, chờ cha cậu tự đến tìm.”
“Được.”
Chỉ thị của tôi, cậu đều ngoan ngoãn làm theo.
Cùng lúc đó, cha mẹ tôi cũng dần thay đổi thái độ.
Cha tôi thậm chí còn có ý định giao sản nghiệp cho tôi – tôi nghiêm túc tiếp nhận.
Nửa đầu năm nhất đại học.
Thịnh Minh Kì bộc lộ tài năng, kiếm được “thùng vàng” đầu tiên.
Sau đó, bắt đầu báo đáp tôi.
Dẫn tôi đi ăn nhà hàng yêu thích.
Ngày nào cũng mua trà sữa và đủ loại đồ ăn vặt.
Shipper gần đó ai cũng quen tôi.
Bọn họ hay trêu: “Bạn trai lại đưa em đi ăn à?”
Nói mãi là “không phải”, chẳng ai tin.
“Nếu không phải bạn trai, sao tốt với em như vậy?”
Lâu dần, tôi cũng lười giải thích.
Năm hai đại học, tôi đi chơi trò chơi kinh dị cùng nhóm bạn.
Thịnh Minh Kì cũng đi theo.
Tôi hỏi: “Dạo này cậu bận mà? Sao rảnh đi chơi với tôi?”
“Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ma. Tôi phải đi cùng.”
"Ò..."
Nhưng mà... khoan đã.
“Sao cậu biết tôi sợ ma?”
Chuyện này thật kỳ lạ.
Trước đây Giang Thanh Nguyệt không hề sợ ma.
Tôi cũng chưa từng kể với Thịnh Minh Kì, vậy cậu ta biết từ đâu?
Cậu ta còn chưa kịp giải thích thì trò chơi đã bắt đầu.
Hai đứa lập tức lao vào giải đố.
Thịnh Minh Kì luôn đi trước tôi, mỗi khi có NPC định hù dọa, cậu đều chắn ngay trước mặt.
Gần cuối game, tôi bị NPC gọi tên, phải chịu hình phạt một mình.
Tôi bị nhốt trong một chiếc tủ nhỏ, ngồi một mình trong bóng tối suốt 5 phút.
Trong thời gian ấy, tôi phải chịu đủ loại hiệu ứng âm thanh – tiếng gõ cửa, tiếng khóc lóc rùng rợn.
Một giây trước khi cánh tủ khép lại, Thịnh Minh Kì bất chấp luật chơi, chen vào.
Chiếc tủ chỉ đủ chứa một người, nên vừa vào là không gian lập tức chật cứng.
Tôi áp lưng vào tường, còn người thì dính sát vào cậu ta.
Khoảng cách quá gần.
Hơi thở của cả hai va vào nhau, ấm áp đến lạ.
Hiệu ứng âm thanh kinh dị bắt đầu nổi lên, Thịnh Minh Kì đưa tai nghe cho tôi.
Những giai điệu vui nhộn vang lên, xua tan nỗi sợ.
“Em biết không, dù mưa có làm cả thành phố bị đảo lộn, anh cũng sẽ ôm em vào lòng.”
Tôi bất chợt ngẩng đầu.
Thịnh Minh Kì nhìn chằm chằm vào bức tường, cố tỏ ra bình tĩnh.
Cậu ta đã lớn hơn, khuôn mặt dần trở nên quen thuộc – khác xa cậu thiếu niên mười bảy tuổi khi xưa.
Đúng rồi, tôi thích đàn ông cơ bắp.
Cậu ta ngày nào cũng đi tập gym, sớm đã không còn là cậu bé gầy gò nữa.
Bây giờ, vóc dáng cậu đúng kiểu tôi thích nhất: mặc đồ thì gầy, cởi ra thì toàn là cơ.
Cậu ta... rõ ràng thay đổi vì tôi.
Tự nhiên lại thấy... thèm.
Mà tôi thì cũng chẳng còn mấy liêm sỉ, muốn làm gì thì làm.
Tôi đưa tay sờ lên cơ bụng của cậu ta.
Thịnh Minh Kì giật mình: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi chỉ sờ một chút thôi mà.”